luongtruongtho |
Liệu cảm thấy sợ hãi vô cùng khi đặt bàn tay lên quả nắm. Thỏi sắt lạnh ngắt, len vào hồn nhanh như cơn gió loạn. Liệu rùng mình trước cánh cửa đóng kín, im lìm. Sự im lặng cứ kéo dài mãi dưới gót chân Liệu nghiến vỡ dần những hạt cát khô. Ngọn nến leo lét ở phía trong lọt qua khe hở. Liệu nghe tiếng động lịch kịch và tiếng trở mình. Liệu gọi thầm Thư ơi, Thư ơi rồi buông thõng tay xuống thềm.
Bầu trời giông màu tối, kín bưng. Những vì sao lấp lánh ở xa ngút tầm mắt như biểu hiện nỗi mơ ước tan hoang đang bùng dậy và tắt ngúm dần dà trong Liệu. Những vì sao ngày xưa có lần Liệu cầm tay Thư chỉ cho xem những hạnh phúc nhấp nháy. Những vì sao bao quanh hai người trên những lối mòn dẫn từ biển lên đồi, vòng sau lưng thành phố. Những vì sao đó, chính những vì sao đó đã thúc giục Liệu tìm cách vượt ra khỏi sự kiềm hãm của cuộc sống ồn ào. Và nay cũng chính những đốm sáng xa vời nhỏ bé kia bắt Liệu phải phóng mình đi lần nữa theo cái nhìn ngậm ngùi của người tình. Có nên gọi Thuật dậy nghe lần cuối sự mỏi mệt rã rời gặm mòn trí óc, và lén nhìn Thư, một phút, trong góc nào đó giữa căn nhà trống trải.
Sự mất mát vô cùng rực sáng.
Buổi chiều ở phía cuối rừng Sim Liệu thấy rõ tà áo Thư bay nhẹ trong gió quấn quít trên những cành hoa tím, những cánh hoa đan vào nhau nghẹn ngào. Liệu nôn nao, mong vượt nhanh xuống đồi cát, chạy ùa về khu phố vắng, ở đó Liệu sẽ gặp Thư, sẽ ôm chầm lấy nàng vuốt ve.
Liệu đứng bất động, căn nhà nhòa dần trước mặt và cuối cùng Liệu không còn nhìn rõ hình dáng những vật giăng trải phía trước. Thỏi sắt, quả nắm, màu vôi bức tường xám dường như đã kéo vào khơi quên lãng yên ngủ. Những người bạn thân thiết nhất giữa đời sống hối hả có biết đêm nay Liệu trở về giữa cơn nắng cô đơn, đứng lặng không dám lên tiếng gõ cửa, không dám mở rộng miệng gọi.
Đêm nay Liệu phải đi bất cứ nơi nào. Phải vượt qua khỏi hầm cát lún, chạy xa, thật xa khu trại tiền chế hầm hập sức nóng mùa hạ. Phải đi, Liệu nhủ thầm trong đầu óc một cách quyết liệt, dù Thuật có phải ngồi vạch lại tay áo xem lại vết sẹo cũ và Thư ngồi hoài trên bàn trang điểm để đánh quên thời gian trôi dập dềnh trước mặt. Sự ra đi của Liệu như một vượt thoát. Liệu đi vì thấy mình không sống nổi. Không thể hạ mình thật thấp xuống những con đường cái kín đường răng cưa nhọn, nghe miết mãi những câu nói vô duyên, dọa nạt của gã trưởng trại. Chúng bay phải biết thân, biết chỗ đứng của mình ở đâu. Những cái gọi là bằng cấp, trí thức to lớn chúng bay hãy nhét cả vào lỗ cống vì thảy đều là những tên phản loạn. Chúng bay đừng mang ra khoe khoang, cứng đầu bởi chỗ này là nhà tù, một trại giam các tội phạm. Chúng bay không còn là giáo sư hay thẩm phán như ngoài đời. Chúng bay là những con chó ghẻ lở, một bọn tù nhơ bẩn nghe chưa… Gã nói miên man bất tận tưởng chừng như không bao giờ dứt. Cái miệng gã rộng xách ngược lên tận mép tai dường như chưa đủ lớn để quất vào mặt bọn Liệu… Những lời nói cộc cằn, thù hận muôn kiếp nào. Cả bọn đứng im thin thít. Giây phút im lặng kéo dài như cái cớ để gã được thể la lối to hơn. Gã đá tung chiếc thùng gỗ văng ra xa nổ tung. Gã chỉ tay. Đó bọn mày hãy mở to con mắt ngu đần xem những mảnh ván gãy vụn trước mặt. Hoặc là chúng mày muốn được yên đôi chút hoặc muốn tan xác thì cứ tiếp tục làm loạn, xúi bẩy. Đứa nào đã tìm cách cắt hàng rào kẽm gai, đứa nào lập kế trốn thoat tao đều biết hết, song muốn bắt tất cả để đạp xuống hố cùng một lượt, đỡ tốn công. Gã di chuyển tấm thân cục mịch ra khỏi chỗ Liệu đứng, bỏ vào nhà. Bóng gã gãy cong trên mặt cát, mất hút. Quanh quẩn chỉ còn những ánh mắt e ngại trộn lẫn những kinh tởm, nhìn nhau ngập ngừng. Giữa đêm tối, bọn tù trông như những thay ma chết đứng, bất động. Có tiếng thằng Báo sau lưng Liệu.
“Mẹ kiếp, nó là cái con cặt gì mà dám sỉ vả mình chứ, ở đây có đứa nào hở miệng nói một câu to nhỏ với lũ ngốc đó đâu. Tao mà ra ngoài được hắn sẽ biết tay.”
“Mày ở trong đám biểu tình?”
“Chỉ đứng xem thôi. Ừ nhỉ tao có tiếp tế nước.”
“Ngay từ lúc mới lùa vào, tao thấy hắn nhìn tụi mình với ánh mắt căm hờn rồi chúng mày ạ. Hình như đời hắn sinh ra để nhìn người khác với ánh mắt đó”.
“Ối chao, cái thứ mặc cảm ngu đần.” Tiếng thằng Báo tuy khẽ nhưng ngầm chứa sự tức tối lớn bằng trời.
Phía dưới hàng xầm xì:
“Mặc cảm nào chả ngu đần, rõ khéo.”
“Hắn sinh ra trong viện mồ côi và lớn lên trong phòng Nhì nhỉ. Coi gớm quá đi mất.”
“Viện nào thì viện, có điều cần xác định xem hắn là cái gì và bọn mình ở đâu đến, có phải là lũ tù kinh khiếp không đã. Nếu nhìn đúng vị trí của mỗi bên chúng ta mới có thái độ chứ”.
Có nhiều tiếng ồn ào nổi lên.
“Thái độ cái con cặt. Thằng nào có can đảm cứ đấm một cú vào mặt hắn coi nào. Nên xem mình là một kẻ phạm tội thì hơn. Thời gian ở đây nên im lặng”.
Cơn giận lúc mỗi cao tưởng có thể nổ tung như trái đạn, cơn giận dữ thật dai dẳng, kéo tuốt vào giường ngủ, chập chờn những hình thù kỳ dị. Đôi mắt gã trợn tròn nổi gân máu, lúc nào cũng chực sẵn bên người, đe dọa.
Hai mươi bốn chiếc giường đã buông mùng, nhưng tiếng động vẫn nổi dậy một cách run rẩy, lén lút. Liệu nằm sát vách với Giảng. Những lần như vậy hai đứa lại có dịp khơi dậy, thêm một chút kỷ niệm đã nằm sâu trong cõi nhớ.
“Tao chịu hết nổi rồi mày ạ! Có nước chết”.
Liệu chồm dậy. Ghé sát vào tai Giảng.
“Mày xem có đứa nào sung sướng đâu. Than thở cho lắm cũng thừa, mệt hơi, để sức còn chịu đựng. Thời gian còn dài”.
“Chịu thế đếch nào được. Thà nó tra tấn mình còn hơn chơi màn chưởi rủa. Nó tưởng nó là nhân vật tốt đẹp nhất trong cái xã hội thối tha này à”.
“Sao không nói chuyện khác cho đỡ mệt trí”.
“Biết chuyện gì để nói bây giờ. Tao chán quá”.
“Như chuyện vợ con mày, người tình mày”.
“Thích nghe lắm sao”.
“Ừ, quên nổi khổ”.
“Tao không có vợ, vợ tao là người tình vừa mới bỏ đi tu cách đây hai tháng. Không hiểu vì cớ gì. Lúc nào ra tù tao sẽ cho mày xem những bức hình của con bé xuất hiện trước đám đông. Giọng hát của nàng làm tao choáng váng, ngây ngất ngay từ lúc đầu. Những đêm sau tao đều đến ngồi thu mình trong góc tối giương mắt ra nhìn. Và sau đó, dĩ nhiên là tao được nàng. Hai đứa yêu nhau tha thiết. Những chiều đưa nhau vào tu viện. Những tối đưa qua những ngả phố vắng. Nàng sống một mình với bà ngoại. Mẹ ở xa còn ông bố xem như mất tích.”
“Thảm nhỉ.”
Dường như không chịu nổi sự cô đơn cùng tận, Giảng vạch mùng chui qua nằm giường Liệu. Cả hai nằm nói chuyện dong dài tới khuya và lún dần vào giấc ngủ, phủ đầy cơn mộng dữ.
Khu phố thật vắng vẻ. Hàng quán cửa đóng im lìm như những khuya mùa đông nhìn những chiếc lá nhỏ từng giọt nước xuống mặt đất. Lá che nhau những bàn tay mưa, ve vuốt trí óc mịt mù. Liệu đi hoài không biết mỏi cẳng, băng qua các ngả đuờng trống, gió thổi tốc áo quần. Liệu biết đi đâu giữa đêm khuya vắng lặng và con phố xa lạ. Biết có còn đủ hơi sức để vượt qua ngọn đèo cao chắn ngang trước mặt, và biển che khuất núi rừng trùng điệp phía sau. Dù sao Liệu cũng đã thoát ra khỏi vòng rào, đã đặt bàn tay lên quả nắm nhà Thuật, không dám gọi tên, cho giấc ngủ Thư được yên lành. Sáng mai, khi tiếng chim đầu ngày hót rộn trên cành nhãn để đánh thức Thư dậy với một ngày vô cùng ngạc nhiên nhận chìm Liệu trong cơn gió nóng khô mặt. Liệu sẽ vứt bỏ hết, khu vườn nhãn oằn trái và con đường thơm mùi tóc Thư nghe tim nhảy những nhịp hụt hẫng. Phải đi. Dù đến bãi vực nào của đời sống khốn khó, miễn sao thoát xa khu trại giam, xa đôi mắt trợn ngược của gã, chứa đựng vô vàn những tính toán kinh hoàng. Khuôn mặt đầy những vết sẹo của gã có phải là những lưỡi dao sáng lóe, chờ dịp ấn sâu mũi nhọn vào đầu óc, tim bụng lũ người đứng trước. Nhiều khi Liệu tự hỏi tại sao bọn Liệu và hắn giáp mặt trong khung cảnh này. Màu trời rọi trên cát đốt cháy từng phiến thịt. Những ngọn tóc xơ xác cùi cụt có vẻ làm gã hài lòng hơn là khi nhìn thấy bọn Liệu làm ồn trong khu trại khi mới đến. Nỗi bất an, lo lắng đã biến mất trong đôi măt gã. Gã đã đè bẹp được. Gã là kẻ thắng cuộc giữa vòng đua không có người lên ngựa. Từ đó cái miệng đã rộng lại rộng hơn sau những lần quát tháo, chửi rủa cầm gậy đập mạnh lên đầu bọn tù không chút thương xót, tàn nhẫn. Những vết sẹo con nổi bật, đỏ loét bao quanh vết sẹo chúa kéo dài từ má phải xuống lút sâu dưới cổ càng tăng đầy vẻ hung tợn. Bọn Liệu không cần tìm biết nguyên do nào khiến gã đến như vậy, nhưng hình ảnh đó đủ để ám ảnh cả lũ trong suốt những tháng dài chờ chết. Mỗi hạt cơm đưa lên miệng đều được trả giá bằng trăm ngàn câu chửi vô cùng súc vật. Thứ ngôn ngữ gớm ghiếc đó đã đưa dần mòn từng hạt máu nhỏ ra ngoài.
Liệu rùng mình, gai lạnh.
Liệu đã thoát được ra ngoài trại giam khi Giảng bị đưa lên phòng thẩm vấn lần thứ sáu. Tiếng thét vang dội từ cuối đường hầm xa như muốn vỡ tung lồng ngực Liệu ngoài vòng rào. Những hàng dây kẽm giăng cao tua tủa như mắt cú vọ trong bóng tối nhá nhem phút chốc đã đẩy Liệu đi thật xa. Liệu khum người bò dáng kiến, len lỏi qua các khe hở. Những đường nối hai vòng dây bén nhọn móc lên da thịt ray rát. Liệu đi dưới các họng súng đen ngòm chỉa từ trên cao xuống. Mồ hôi vãi ra khắp cùng thân thể và cơn rét ào đến, cấu buốt thịt da. Liệu trườn mãi trên những lưỡi dao bén sơn màu chết tức. Liệu đang chơi vơi giữa khoảng cách của sự sống và sự chết. Liệu cay rát ở mí mắt khi thân mình lọt xuống rãnh mương bên ngoài. Thôi. Ta cảm ơn những bàn tay nhầy nhụa. Ta xin chào tất cả bạn bè ta còn ở lại, những đứa bạn cùng một trời nhưng bất hạnh. Ra đây, ta biết chẳng giúp được gì cho tụi bay vì ta đang là kẻ bị truy lùng ngay từ khi mảnh áo móc dính cứng trên cuộn dây. Ta phải chạy thoát khỏi vùng mê ám. Xin chào. Thư ơi.
Suốt ba ngày, từ khi vượt khỏi tay bọn công an Liệu chui nhủi từ đầu hẻm này lần qua khu phố khác như một con chuột Liệu cảm thấy bơ vơ quá đổi và không ngăn được những giọt nước mắt tủi cực ứa trào. Có lẽ nào tôi phải đứng mãi trong cái thành phố rộng lớn này, lẽ ra tôi được yên ấm, ngồi bên bà mẹ già nua nói chuyện ngày sau. Cớ sao mãi đến giờ này tôi vẫn không thể ôm Thư trong lòng vuốt ve những lời ru mềm ngọt. Cớ sao. Hả. Liệu đứng run run đôi chân mỏi. Lưng tựa vào bờ tường đổ nát. Không, ta phải đến Thuật, phải đến nghe lại những câu chuyện kể dài dòng sau mấy tháng rong duổi chân tay trong hầm tối, phó mặc từng trận đòn đánh cơ hồ banh xác. Bước chân Liệu tự dưng đổi nhịp chạy ùa ra khỏi ngõ tối.
Căn nhà nằm sâu trong khu vườn cây, âm u. Bóng dâm mát của con nắng tắt ùa xuống tưởng như đang đứng giữa chiều thu. Lòng Liệu rộn ràn theo chiếc lá chao nhẹ. Một bước chân ngắn nữa thôi tức khắc Liệu sẽ đuợc gặp lại tất cả, lòng thân thiện, tình yêu. Những thứ đó đang có trong tầm mắt nhưng thật xa vời. Liệu ôm đầu, ngồi bệt xuống lề cỏ trước cổng gỗ.
Trên balcon có bóng người con gái thấp thoáng sau bức rèm trúc. Người con gái mặc chiếc áo cánh ngắn tay màu trắng tinh khiết, mái tóc xỏa dài phủ trước mặt. Nàng đang ở trong tư thế ngồi, có lẽ nàng đang chăm chú làm công việc gì đó. Bất giác Liệu ngó sững, đứng tròng. Có phải đó là hình tượng của nàng công chúa ngày xưa đang lựa cách gieo trái cầu xuống đất. Thư ơi! Hôm nay anh đã trở về, chỉ có mình anh và sao em không lẹ tay gieo trái cầu xuống cho anh chụp. Đôi tay em vuốt nhẹ lưng tóc mềm có thấy được kẻ trở về lầm lũi. Liệu đứng bật dậy, hai tay níu chấn song sắt, Liệu đứng tư thế nhà tù. Rõ ràng là Thư đang ngồi, đang cắm cúi móc từng sợi len nhỏ vào nhau. Thư đan hạnh phúc hay đan sự tưởng nhớ rực rỡ, sợi len thả bay trong gió nhưng không xa tới chỗ Liệu đứng, áp nhẹ lên má chàng. Sợi len bay bay những đường hạnh phúc chơi vơi.
Người con gái chợt ngẩng mặt. Ồ Thư, Thư bỏ cuộn len nhìn xuống, Liệu giật thoát người nép sau cánh gỗ. Thư ngó xuống chỗ Liệu đứng bật tiếng kêu:
“Ồ! Anh Thuật ơi, ra xem. Ai như là…”
Có tiếng Thuật ở nhà dưới:
“Cái gì thế?”
“Anh ra cổng xem.”
Liệu lạnh toát người, tê cứng. Liệu đứng rũ như kẻ đã chết từ lâu…
“…Liệu! Sao cậu về được.”
“Tôi trốn thoát.”
“Cậu vượt ngục.”
Liệu bối rối nhìn Thư đứng nép phía sau.
“Bao lâu rồi.”
“Ba ngày.”
“Sao không đến ngay.”
Liệu nhìn sững người bạn, bối rối. Sao không đến ngay. Liệu không biết tại sao như vậy. Liệu sợ đụng mặt với ông Thản hay sợ phải bắt kể những điều Liệu cố dấu. Dù ở mỗi đỉnh nhọn nào sự đau khốn Liệu vẫn thấy kinh hãi. Những ngày ngồi trong trại giam cũng không hơn gì lúc ngồi trước mặt ông Thản nghe những câu sỉ vả cay đắng bằng trăm ngàn cái tát kim châm. Những cái tát vỡ hồn buốt mặt. Những cái tát nhận lún Liệu xuống vũng sình lầy hôi thối nhất. Liệu không hiểu những lý do chính xác khiến ông Thản đâm ra thù oán mình một cách dai dẳng. Ông không muốn Liệu đến gần anh em Thuật. Những vết tích năm xưa Liệu cố đánh quên thì ngược lại ông tìm đủ mọi cách để khơi dậy mỗi lần nhìn xuống bàn chân chỉ còn ba ngón. Sự lầm lẫn đến nỗi làm ông đau đớn. Dĩ nhiên đều không do Liệu tạo ra với số tuổi chàng còn non hơn hai ngón chân mất tích. Cách mạng, giải phóng, độc lập… những danh từ đó đã mê hoặc lớp người trẻ cùng một thời với ông. Những bước chân chạy rầm rập, rung chuyển núi rừng. Những quả nắm tay giơ lên cao miệng tung hô hung hãn. Trong đám đông ồn ào khí thế tranh đấu đó có mặt cha Liệu, ông Thản và dì Oanh. Những người đã xô tung ghế nhà trường nhảy vọt ra ngoài như bầy chim bay tìm xứ ấm. Những cánh chim thanh xuân đi tìm bình minh, yên ấm cho lũ người ngơ ngác đứng sau.
“Cậu vẫn còn sợ hãi.”
Thuật lay vai Liệu như lay kẻ mộng du.
“Có lẽ vậy.”
Liệu nghe có tiếng thở dài thật khẻ phía sau lưng. Tiếng thở dài u ám của đám mây đen kéo ngang trên ngực áo. Liệu đứng chết lặng, và có lẽ cả Thư cũng vậy. Cả hai không câu chào nhau, nhìn xuôi. Thư dấu những xúc động bỡi sự gặp mặt quá bất ngờ. Vùng tận cùng sâu của trí não nàng nghĩ Liệu sẽ không bao giờ trở lại nữa, trên căn nhà, khu đất này. Liệu sẽ chết dần mòn trong hầm đá kín hay ngoài hòn đảo nào đó ngoài khơi xa cách nội địa nghìn trùng. Thân xác Liệu sẽ ném tung xuống lòng biển sâu, chìm từ từ tận đáy cát. Những nhánh rong cuộn tròn xác Liệu không bao giờ về nữa trong đôi mắt Thư.
Tự dưng Liệu thấy thèm khóc.
“Cậu không nhận ra em gái tôi?”
“Có”.
Liệu trả lời ngắn ngủn. Thư run rẩy như cánh chim bị đạn. Liệu gật đầu chào bằng vô thức. Cái đầu nghẹo xuống tội nghiệp, còn hơn một tín đồ phạm tội.
“Cậu định đi hay ở đây?”
“Chưa biết trước. Song nếu gắt quá tôi sẽ đi. Sợ không thoát.”
“Ngoài này tụi nó cũng xẹp rồi. Tệ quá. Còn mình cũng chịu, chắc Giảng và Tuyên bị hành ghê gớm.”
“Ừ, chờ chết”.
“Thôi vào đi”.
Thuật nói và bỏ đi trước thật nhanh. Cố ý để Liệu ở lại với Thư. Thuật biết giây phút không phải dành cho mình. Khoảng cách giữa hai người bạn phải ngưng lại cho Thư. Phải nhường cho sự bắt gặp bất chợt, òa sáng.
“Anh Liệu, anh ốm quá”.
Giọng nàng run run.
“Sống đã là cái may. Còn nhiều điều ghê gớm hơn cái ốm”
“Anh Liệu”.
“Phải vậy biết sao hơn. Ở mãi trong đó có ngày cũng chết, phải biết chọn lựa cái chết thỏa mái chứ”.
Thư đi chậm nép vào người Liệu. Những giọt nước mắt nàng bắt đầu ứa ra. Liệu thấy nóng bên ngực, giọt nước mắt của người con gái dành cho kẻ thua cuộc hay của người mẹ gặp lại đứa con hoang trên đường về. Liệu không biết ai là kẻ đáng tội nghiệp nhất. Bố đi cách mạng chống Tây mất tích trong rừng sâu. Mẹ sống chờ mòn mỏi chết già. Hai người thân yêu trong đời Liệu có những lối đi thê thảm thực tình Liệu không bao giờ muốn nhớ lại. Nay vừa mới đứng dậy, Liệu đã ngã bổ nhào. Con ơi! Họ đâu muốn con làm thế. Mắt mẹ nhòe lệ và Liệu dẫy dụa tắt hơi.
“Anh Liệu, anh yếu quá. Vào nhà nghỉ, anh”.
Thư vuốt nhẹ trên vai, âu yếm.
“Anh ngồi được, chịu cực quen rồi”.
Liệu loay hoay tìm đôi môi người yêu. Bao nhiêu ngày tháng xa nhớ, Liệu đều dán lên cả ở đấy. Hơi thở Thư đứt quãng, dồn dập. Máu trong người Liệu nóng ran. Cả hai như vừa từ cõi chết sống dậy, ở khung trời khác, yên ấm.
“Anh ở lại đây mãi nhé”.
Câu hỏi Thư làm Liệu ngộp thở, chóng ván. Câu hỏi thoát ra từ cửa miệng người con gái trông giống thứ hạnh phúc bị đe dọa.
Liệu trấn an:
“Ở lại, ở lại với em chứ còn biết đi đâu bây giờ”.
“Căn nhà kín đáo. Vả lại ông cụ làm trong Bộ Nội Vụ nên tụi cảnh sát chẳng dòm ngó chi”.
Liệu gật đầu ầm ừ thay câu trả lời mà lòng buồn rượi. Hình ảnh ông Thản nổi dậy thật rõ. Bộ mặt dữ dằn oán hận nhìn nuốt lấy Liệu. Ông ta cao lớn. Và sự hung bạo cũng như vậy. Người Liệu lạnh toát như đang ở vùng cực bắc trái đất.
“Anh sẽ ở lại bên em mãi. Không đi nữa. Không làm cách mạng”.
Có những vì sao vừa mới nhú trên nền trời đen, cánh sao nhỏ và sáng. Những cánh sao xa vời trong tầm mơ ước. Liệu ngửa mặt. Gió thổi vút qua rất mạnh, những vì sao lung lay và rụng mất. Bây giờ trời bỗng trở nên u ám. Những cơn mưa kéo đến. Mưa xối xả trong lòng Liệu. Mưa che kín mặt, cắt đứt Thư ra làm trăm mảnh nhỏ. Trong cơn mưa ào ạt, Liệu chỉ nhìn thấy suối tóc Thư xỏa dài. Suối tóc chảy cơn mưa lạnh.
… Chị nghĩ tình cũ mà cho cháu nương nhờ trong lúc nguy khốn. Dù sống hay chết, anh Bốn nghe tin cũng vui lòng… Liệu giở lá thư và địa chỉ của ông Hạ đưa cho hồi sáng ra xem lần nữa. Cả thành phố đang chìm trong giấc ngủ nặng nề. Những hàng quán đều đóng kín cửa. Phố thực vắng. Thỉnh thoảng vài con chó thả rong chạy vụt qua đường, len lỏi khắp các thùng rác, sục sạo. Tự nhiên Liệu thấy mình và loài chó kia không khác xa là bao, có khi kiếp chó còn hơn cuộc sống con người. Ít ra nó còn có tự do, đi đứng ăn ngủ không sợ ai. Nó không cần giờ giấc. Và không phải khép mình vào thứ kỷ luật bệnh hoạn giết người một cách ghê gớm. Liệu thấy thèm vô ngần nếu phải được làm kiếp chó trong thời buổi này.
Liệu đi đã mỏi cả chân nhưng chưa tìm ra địa chỉ của dì Oanh. Liệu rã rời, ngồi xuống lề đường và ngủ thiếp.
Giữa khuya Liệu giật thót người khi nghe tiếng quát tháo của toán tuần cảnh đêm:
“Ai đó, giơ tay lên. Động đậy chúng tôi nổ súng”.
Liệu đưa hai tay, làm những cử động nhanh như máy, Liệu nghe như sau gáy mình có hàng trăm viên đạn xuyên qua.
“Sao ông ở giữa đường giờ này. Cho xem giấy tờ”.
Liệu móc thẻ nhà báo và tấm căn cước bọc nhựa đưa cho người trưởng toán. Liệu phải dối quanh co là phải đi lấy tin chiến sự ở mặt trận cao nguyên. Giữa đường phi cơ hỏng máy phải mò xuống phố tìm nhà bạn. Không ngờ hắn đã dọn đi nơi khác. Đêm khuya tìm không ra phòng ngủ. Người trưởng toán trả lại Liệu giấy tờ và hỏi ông nhà báo có cần nghỉ ngơi. Liệu gật đầu cười thầm. Nếu hắn biết mình là tên tội phạm, một kẻ đã phá vòng rào kẽm, vượt ngục, bị truy lùng trong lúc này hắn sẽ nghĩ sao? Liệu mỉm nụ cười sáng rực trong bóng tối nhá nhem và leo lên xe.
“Ông chắc đi nhiều nơi”.
Gã trưởng toán gợi chuyện.
“Dạ vâng, thường ở những trận đánh lớn. Tưởng đã bỏ xác ngoài A Shau cách đây hai tháng”.
“Tôi cũng có thằng con đi lính ngoài đó. Chết năm ngoài”.
Liệu nghe câu nói gã thực giản dị nhưng buồn. Gã chí nói đuợc câu đó và quay mặt ra đường. Gã đang dấu sự xúc động yếu đuối. Gã muốn chứng tỏ sức mạnh, uy quyền và trật tự trong lớp áo màu đã tối. Nhưng gã có nhận thức rõ những bàn tay nuôi dưỡng chiến tranh và sự chết chóc. Gã có bị cuốn hút vào cái guồng máy hư nát đó.
Liệu thấy có cảm tình với gã đôi chút.
“Tôi thành thực chia buồn với ông. Trong hoàn cảnh của chúng ta ai cũng có một số phận như vậy”.
Liệu ỡm ờ.
“Ông có mong hòa bình đến không?”
“Trời ơi, ông hỏi lạ. Sao không, oán ghét chiến tranh ghê lắm. Thù mãn kiếp”.
Cá nhân và đám đông đang quay cuồng. Liệu thấy như có người thân vừa mới ngã xuống.
Xe chạy một vòng lên đầu phố, rẻ phải men theo bờ sông và đậu trước câu lạc bộ thị xã. Đèn vẫn còn sáng. Có người ngồi. Liệu đoán chừng 3, 4 giờ sáng. Liệu cảm thấy đói, nhổm dậy.
“Tôi xin được mời tất cả cùng vào uống cà phê”.
“Ông là khách. Chúng tôi ở đây đương nhiên là chủ. Chúng ta hãy thử sống một đêm như những người hiệp khách giang hồ ngày xưa xem sao”.
Ông ta nói, cười ha hả bá cổ Liệu lôi vào một cách thân mật. Câu lạc bộ trang hoàng giản dị nhưng đẹp, hợp với khuôn mặt thành phố ở điểm nhìn bao quát, Liệu đâm ra mến ngay. Khen:
“Đẹp lắm”.
“Chà ông khách ơi. Còn nhiều cái đẹp hơn thế kia”.
Cả toán cười sặc sụa. Liệu chỉ hiểu lờ mờ. Cả bọn tìm một chỗ ngồi, ít ánh sáng. Liệu gọi cho mình một tách cà phê sữa. Ở cuối góc phòng có ai như Thành đang ngồi. Liệu chăm chú, dáng nhỏ thó khuôn mặt hơi đen sạm, lại bộ râu quai nón. Chính hắn, Liệu đứng dậy xin lỗi gã trưởng toán và các nhân viên của gã, vội vã lại chỗ Thành ngồi.
“Thành, cậu nhớ tớ chứ?”
“Ồ Liệu. Mẹ sao cậu lại vác mặt ra đây. Nghe tin cậu…”
Liệu lấy tay che miệng bạn.
“Im đi, dài lắm. Có cả bọn cảnh sát ngồi kìa. Tớ đi với lũ chúng”.
Thành trợn mắt ngạc nhiên. Liệu ghé tai giải thích. Cả hai cùng cười.
“Thôi cậu lại đây tớ làm một phát giới nghiêm rồi chuồn”.
Liệu chưa kịp mở miệng họ đã nhận ra nhau. Liệu thấy yên tâm.
“Ấy chúng tôi lượm được ông bạn quí của ông ngoài đuờng, sáng mai nhớ ghé lại Ty nộp phạt nhé”.
Câu nói khôi hài làm Liệu vui lây.
Thành lôi bạn ra xe xềnh xệch như lôi cổ con mèo con.
“Cậu liều quá, chơi trò đó có ngày bị tóm”.
“Sống chết một lần thôi con”.
“Cách đây hai tháng thằng Thuật báo tin cậu bị tóm cùng tụi Tuyên. Tôi ngại quá, không ngờ lại gặp cậu ở đây”.
Thành lái xe đưa Liệu về nhà riêng. Trên đường đi Liệu ngồi im cho đến khi tắm rửa, uống một cốc rượu mạnh và đi ngủ.
Bất cứ ở đâu và chỗ nào cũng không làm tôi yên tâm. Những cơn mộng kinh quái luôn luôn ám ảnh tôi. Lưỡi dao đưa trước cổ. Sợi dây thắt vòng và những viên đạn xuyên ót. Đêm nào tôi cũng chứng kiến cảnh máu chảy. Những xác chết chất cao ngất. Những ngọn cờ phựt cháy đỏ núi rừng. Trái đất tan thành biển lửa thiu rụi trần gian. Khi lửa tắt, chỉ còn mình tôi bơ vơ trên cõi đất chết. Ở đâu cũng là sa mạc, rừng cây đen đúa. Một cảnh tan hoang, tiêu điều phơi bày trước mặt tôi. Những bước chân chập choạng xiêu ngã. Tôi bơ vơ quá đỗi. Có phải tôi là một con người. Có phải đây là quả đất. Ở đâu có nhà cửa, có sự sống. Tôi đi hoài, dáng cao lỏng khỏng, trên người khoác bộ quần áo rách xơ xác. Gió nồng mùi da thịt cháy lay tôi nghiêng ngã. Những mảnh vải rách bay bay trong gió như màu cờ, a ha, đó là màu cờ của riêng tôi, không phải màu máu người, không phải màu thối rữa. Tất cả đang reo vui trên cơn gió quay cuồng hung hãn. Màu cờ đang treo nỗi chết và sự sống, cái khoảng cách hiu hắt tàn tạ nhưng vô cùng rực sáng.
Liệu cảm thấy tỉnh táo hoàn toàn khi uống đến viên thuốc cuối cùng. Ly nước trong veo và mát. Cổ họng Liệu như có trăm ngọn heo may đang lùa vào. Thư ơi, anh sẽ đưa em đi qua căn nhà mơ ước. Căn nhà có giàn thiên lý, có vườn cây xanh bóng mát. Lũ con chúng ta sẽ nô đùa trong đó. Buổi tối sẽ lên lầu cao ngồi hát, anh sẽ đệm dương cầm và lũ con yêu dấu của chúng ta làm khán giả. Ngày em sẽ đi dạy, anh tiếp tục công trình của anh. Một quyển sách dành tặng cho trần gian, trong đó anh chỉ nói về hạnh phúc của chúng ta thôi, Thư nhé.
Đôi mắt Liệu khép lại. Bóng Thư nhạt nhòa ngoài khe lũng. Trước mặt Liệu chỉ còn cơn mưa rơi từng giọt nhẹ xuống mặt, kết nên trăm nghìn cánh tay vuốt nhẹ hồn. Đưa Liệu đi thật xa./.