Năm 1986, khi nhận Giải Hòa Bình Nobel, nhà văn Elie Wiesel đã minh thị cam kết:
“Tôi
thề sẽ không bao giờ im tiếng nếu ở đâu và khi nào con người còn bị đau
khổ và đầy đọa. Chúng ta phải nhập cuộc. Trung lập chỉ có lợi cho kẻ
đàn áp. Im lặng
là khuyến khích kẻ áp bức. Do đó chúng ta phải can thiệp. Khi đời sống
con người bị đe dọa, phẩm giá con người bị chà đạp, các biên thùy quốc
gia không còn quan trọng nữa. Nơi nào con người bị hành hạ vì lý do tôn
giáo, chính trị hay chủng tộc, nơi đó lập tức trở thành trung tâm của vũ
trụ.”
Từ
3 thập niên Việt Nam là địa bàn hoạt động mà cũng là môi trường sinh
động của những cuộc tranh luân và lên tiếng về nhân quyền. Ở đây nhân
phẩm bị chà đạp, đời sống của người dân bị đe dọa, con người bị đàn áp
vì lý do tôn giáo, chính trị, chủng tộc
hay thành phần xã hội.
Đặc
biệt là, sau cuộc Cách Mạng Dân Chủ tại Đông Âu và Liên Xô năm 1991 có
hàng trăm tù nhân chính trị và tù nhân tôn giáo đã bị bắt giữ, truy tố
và kết án về những tội danh giả tạo hay cưỡng ép như phản nghịch, gián
điệp, phá hoại chính sách đoàn kết quốc gia, tuyên truyền chống nhà
nước, lợi dụng quyền tự do dân chủ v...v... Không tháng nào không thấy
những vụ đàn áp khủng bố, hăm dọa sách nhiễu, điều tra giam giữ hay kết
án oan ức các công dân lương thiện có lòng với đất nước và có dũng cảm
đứng lên đòi
Tự Do, Công Lý, Dân Chủ và Nhân Quyền.
Để
phản ứng lại, các Chính Phủ và Quốc Hội các nước dân chủ tiên tiến, các
Hội Bảo Vệ Nhân Quyền trên thế giới, các Nghiệp Đoàn Ký Giả Không Biên
Cương và các Tổ Chức Văn Bút Quốc Tế đồng thanh cảnh giác nhà cầm quyền
Hà Nội về những vi phạm nhân quyền, đồng thời phản kháng và đòi nhà cầm
quyền phải tôn trọng nhân quyền bằng cách trả tự do cho các tù nhân
lương tâm.
Nếu
nhân quyền có tính toàn cầu, bất khả phân, liên lập và liên quan với
nhau thì sự can thiệp và nhập cuộc của nhân loại văn minh cũng có tính
toàn cầu, thường xuyên, tức thời và đồng bộ.
Ngày nay, theo quan niệm nhà văn Elie Wiesel, Việt Nam đã làm thức tỉnh lương tâm nhân loại và trở thành trung tâm của vũ trụ.
Trình
bầy về những
vấn đề nhân quyền tại Việt Nam nhằm đề xướng, phát huy, tôn trọng và
thực thi quyền con người tại Việt Nam. Đồng thời để góp phần vào việc
tìm kiếm các phương thức nhằm loại trừ hữu hiệu những vi phạm nhân quyền
trên thế giới. Đây là một công trình nặng về tình tự dân tộc và tình
thương nhân loại.
Trong
chiều hướng đó, soạn thảo và công bố Hiến Chương Nhân Quyền Cho Việt
Nam không phải chỉ để dành riêng cho người Việt, mà còn để thúc đẩy các
dân tộc và các quốc gia đang trên đường phát triển tại Á Phi và
Châu
Mỹ La Tinh hội nhập vào trào lưu dân chủ hóa và toàn cầu hóa.
Có
như vậy nhân quyền mới được thực sự tôn trọng và thực thi đem lại tự do
hạnh phúc cho con người, hòa giải thân thiện cho các quốc gia, thông
cảm bao dung cho các dân tộc, tiến tới một Thế Giới Đại Hòa trong tinh
thần bình đẳng, hợp tác và hữu nghị.
Đây là giấc mơ ngàn đời của nhân loại theo đó người trong
bốn biển đều là anh chị em.
Muốn
xây dựng tự do dân chủ cho Việt Nam đường lối hữu hiệu nhất là đấu
tranh cho nhân quyền. Vì nhân quyền là mục tiêu chung của những người
Việt Nam yêu nước, là mẫu số chung để kết hợp lòng người.
Mặt Trận Nhân Quyền chủ trương truyền bá nhân quyền, đấu tranh đòi thực thi nhân quyền và phản kháng những vi phạm nhân quyền.
Muốn phát động phong trào phải nâng cao dân trí và chấn hưng dân khí.
Để
nâng cao dân trí trước kia chúng ta có Phong Trào Truyền Bá Quốc Ngữ.
Ngày nay, trong kỷ nguyên thông tin, để khai thông dân trí chúng ta có
những phương tiện truyền thông tân kỳ.
Muốn
chấn hưng dân khí chúng ta phát động Phong Trào Truyền Bá Nhân Quyền để
phổ biến những kiến thức nhân quyền cho quảng đại quần chúng nhất là
giới học sinh sinh viên là những người
thiết tha với tiền đồ dân tộc. Có kiến thức nhân quyền người dân sẽ có ý
thức nhân quyền. Có ý thức nhân quyền người dân sẽ biết rõ họ có quyền
đòi nhà nước thực thi những quyền gì, và những quyền này đã bị tước đoạt
ra sao? Từ đó họ sẽ công phẫn và cảm thấy tủi hổ phải sống dưới một chế
độ phi nhân, độc tài, tham nhũng, bất công và bất lực. Từ chỗ phẫn tâm
đó mới nẩy ra ý chí đấu tranh.
Nhân quyền từ đâu mà có?
Từ
khi con người biết sống hợp quần trong xã hội để thành lập quốc gia,
giữa người dân và quốc gia có những nghĩa vụ hỗ tương phát sinh từ một
khế ước mặc nhiên mệnh danh là khế ước xã hội. Chiếu khế ước này người
dân có nghĩa vụ phải đóng thuế để nuôi dưỡng quốc gia, phải đi lính để
bảo vệ bờ cõi của quốc gia. Chiếu nguyên tắc quân bình giữa quyền lợi và
nghĩa vụ, để đáp lại những hy sinh về sinh mạng và tài sản của người
dân, quốc gia cũng có nghĩa vụ phải bảo đảm cho người dân những quyền
căn bản như quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc. Đó là
những dân quyền xuất phát từ tư cách công dân.
Nhân quyền bao
quát hơn và có trước dân quyền. Nhân quyền áp dụng cho tất cả mọi
người, từ đứa trẻ hài nhi đến các trú dân. Nhân quyền xuất phát từ nhân
phẩm, từ giá trị bẩm sinh của con người. Đây là những quyền của con
người (human rights) như những quyền dân sự chính trị, mà cũng là những
nhu cầu của con người (human needs) như những quyền kinh
tế xã hội và văn hóa giáo dục. Những quyền này xuất phát từ tư cách con
người và tư cách công dân.
Các
nước tự do dân chủ đặt vấn đề nhân quyền toàn diện, gồm cả những quyền
kinh tế xã hội (cơm ăn áo mặc, y tế giáo dục) và những quyền dân sự
chính trị (tự do nhân thân, tự do tinh thần, tự do chính trị).
Theo
quan điểm của các nhà lập quốc Hoa Kỳ những vấn đề kinh tế xã hội chỉ
có thể được giải quyết thỏa đáng trong chế độ tự do kinh doanh, tự do
cạnh tranh với sự trọng tài của một chính quyền dân chủ do người dân tự
do bầu lên. Vì nếu không có
một chính phủ dân chủ thì những lợi ích kinh tế đạt được rồi cũng sẽ bị
phe cầm quyền tước đoạt bằng tham nhũng và lạm quyền. Lịch sử đã chứng
minh rằng những nước tự do dân chủ đã giải quyết thỏa đáng hơn những nhu
cầu kinh tế xã hội và văn hóa giáo dục của người dân.
Từ thế kỷ 13 Anh Quốc ban hành Đại Hiến Chương (Magna Carta), đề xướng và bảo vệ quyền tự
do nhân thân của
người dân, không bị bắt bớ, giam giữ, lưu đầy hay hành quyết nếu không
có bản án hợp pháp của hội thẩm đoàn nhân dân xác nhận tội trạng chiếu
theo luật pháp quốc gia. Đại Hiến Chương không cho phép nhà nước bắt
giam phòng ngừa, quản thúc tại gia hay “quản chế hành chánh” những người
đối kháng có dũng cảm đứng lên đòi cải thiện đường lối và chính sách
quốc gia.
Tuyên Ngôn Độc Lập Hoa Kỳ (1776) nhìn
nhận quyền bình đẳng của con người là một chân lý hiển nhiên, và đề xướng những nhân quyền căn bản như quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc. Đây là những quyền bẩm sinh, bất khả xâm phạm do Tạo Hóa ban cho con người.
Tuyên Ngôn Nhân Quyền và Dân Quyền Pháp (1789)
nêu lên 3 mục tiêu tự do, bình đẳng, bác ái, quan niệm nhân quyền là
những quyền tự nhiên, thiêng liêng, bất khả chuyển nhượng của con người.
Tuyên Ngôn cảnh giác nhân loại rằng: “Sự
phủ nhận, khinh miệt hay lãng quên nhân quyền là những nguyên nhân đem
lại đại bất hạnh cho người dân và sa đọa cho chính quyền. Mục
đích của mọi tập
hợp chính trị là để bảo toàn những quyền tự nhiên và bất khả chuyển
nhượng của con người như quyền tự do, quyền tư hữu, quyền an ninh và
quyền đối kháng bạo quyền”.
Tuyên Ngôn Độc Lập Hoa Kỳ và Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền (1948) cũng dành cho người dân quyền đối kháng.
Từ
thế kỷ thứ tư trước Công Nguyên một số Nho Gia tiến bộ cũng chủ trương
người dân có quyền đứng lên lật đổ bạo quyền: “Giết vua tàn bạo cũng như
giết kẻ độc phu” (Tuân Tử); “Ta chỉ nghe nói giết tên Trụ chứ không
nghe nói giết vua” (Mạnh Tử). Đó là quan niệm quý dân khinh vua (dân vi
quý, quân vi khinh) mở đường cho chế độ dân chủ với một “chính quyền bởi
dân, của dân và vì dân” (Lincoln).
Năm 1941, tại diễn đàn Quốc Hội Hoa
Kỳ, Tổng Thống Franklin Roosevelt đề xướng 4 quyền tự do căn bản (The 4 Freedoms):
1. Tự do ngôn luận (freedom of speech).
2. Tự do tín ngưỡng (freedom of belief).
3. Quyền được giải thoát khỏi sự túng thiếu (freedom from want).
4. Quyền được giải thoát khỏi
sự sợ hãi (freedom from fear), sợ hãi do nạn xâm lược bên ngoài và chuyên chế bên trong.
Lời
Mở Đầu Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền cũng nhắc lại 4 quyền căn bản này:
“Việc đạt tới một thế giới trong đó mọi cá nhân đều có quyền tự do ngôn
luận, tự do tín ngưỡng, được giải thoát khỏi sự sợ hãi và sự khốn cùng,
được tuyên xưng là nguyện vọng cao cả nhất của con người.”
Tuyên Ngôn Nhân Quyền và Dân Quyền Pháp đề xướng những nguyên tắc về dân chủ pháp trị:
1. Tự do là quyền được làm mọi điều mà không gây thiệt hại cho người khác.
2. Điều gì luật pháp không cấm là cho phép.
3. Công dân được quyền bình đẳng tham gia công vụ.
4. Mọi người được suy đoán là vô tội.
5.
Không ai có thể bị quấy phá vì những quan điểm về tư tưởng hay niềm tin
về tôn giáo. Quyền tự do phát biểu quan điểm là một quyền cao quý nhất
của con người.
Công
Ước Dân Sự Chính Trị Liên Hiệp Quốc (1966) nêu lên 7 nhân quyền căn bản
không thể bị đình chỉ dầu trong tình trạng khẩn trương hay chiến tranh:
1. Quyền sống.
2. Quyền không bị
tra tấn hành hạ.
3. Quyền không bị nô lệ hay nô dịch.
4. Quyền không bị câu thúc thân thể vì thiếu nợ.
5.
Quyền không bị kết án về một tội hình sự do những hành động không cấu
thành tội hình sự chiếu luật pháp quốc gia hay luật pháp quốc tế, luật
pháp quốc tế là những nguyên tắc hình luật tổng quát được thừa nhận
bởi cộng đồng các quốc gia (như Luật Quốc Tế Nhân Quyền).
6. Quyền được công nhận là con người có tư cách pháp nhân để được quyền bình đẳng trước pháp luật.
7. Quyền tự do tư tưởng, tự do lương tâm và tự do tôn giáo.
Chiếu Hiến Chương Liên Hiệp Quốc (1945) các quốc gia hội viên cam kết cộng tác với Liên Hiệp Quốc trong việc tôn trọng và thực thi nhân quyền trên toàn cầu.
Vì
nhân quyền có tính toàn cầu, bất khả phân, liên lập và liên quan với
nhau, quốc gia có trách nhiệm tiên khởi và có nghĩa vụ phải thực sự thi
hành đầy đủ và đồng đều nhân quyền và những quyền tự do căn bản cho tất
cả
mọi người, không phân biệt chủng tộc, mầu da, nam nữ, ngôn ngữ, tôn
giáo, chính kiến, nguồn gốc quốc gia, thành phần xã hội, tài sản, dòng
dõi, hay bất cứ thân trạng nào khác.
Với Hiến Chương Liên Hiệp Quốc, vấn đề nhân quyền đã được quốc tế hóa. Từ
nay các quốc gia hội viên Liên Hiệp Quốc không thể chủ trương rằng việc
họ thủ tiêu, tàn sát hay đàn áp các công dân của họ chỉ là vấn đề nội
bộ!
Để kỷ niệm ngày ban hành Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, ngày 10 tháng 12 mỗi năm được gọi là Ngày Quốc Tế Nhân Quyền.
Năm
1994, Lưỡng Viện Quốc Hội Hoa Kỳ thông qua Nghị Quyết Chung lấy ngày 11
tháng 5 mỗi năm là Ngày Nhân Quyền cho Việt Nam. Nghị Quyết này đã được
Tổng Thống Hoa Kỳ phê chuẩn và ban hành để trở thành Luật Công Pháp
ngày 25-5-1994 (số 103. 258), với nội dung chủ yếu như sau:
“Quốc Hội Hoa
Kỳ
yêu cầu Chính Phủ Hà Nội:
1. Phóng thích tất cả các tù nhân chính trị.
2. Bảo đảm cho
nhân dân Việt Nam quyền bình đẳng trước pháp luật, không phân biệt tín
ngưỡng, chính kiến, hay đoàn thể trong quá khứ.
3. Phục hồi các nhân quyền căn bản như tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng, tự do di chuyển và tự do lập
hội.
4. Bãi bỏ chế độ độc đảng.
5.
Công bố một phương án và lịch trình tổ chức tổng tuyển cử tự do và công
bằng dưới sự giám sát của Liên Hiệp Quốc để nhân dân Việt Nam được hành
sử quyền dân tộc tự quyết”.
Lập
trường chung thủy của nhân dân và Quốc Hội Hoa Kỳ gây cảm hứng cho nhân
dân Việt Nam trong cuộc đấu tranh đòi Tự Do, Công Lý, Dân Chủ và Nhân
Quyền.
LUẬT QUỐC TẾ NHÂN QUYỀN.
Nhân
quyền và những quyền tự do căn bản được quy định thành văn trong Luật
Quốc Tế Nhân Quyền do Liên Hiệp Quốc ban hành sau Thế Chiến 2. Mục đích
để đề cao nhân phẩm, đem lại tự do hạnh phúc cho con người, hoà giải
thân thiện cho các quốc gia, thông cảm bao dung cho các dân tộc, tiến
tới một Thế Giới Đại Hòa trong tinh thần bình
đẳng, hợp tác và hữu nghị.
Luật
Quốc Tế Nhân Quyền bao gồm những điều khoản nhân quyền trong Hiến
Chương Liên Hiệp Quốc (1945), Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền (1948) và
Phụ Đính Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền (1998), Công Ước Quốc Tế về những
Quyền Dân Sự và Chính Trị (1966) và Công Ước Quốc Tế về những Quyền
Kinh Tế Xã Hội và Văn Hóa (1966). Ngoài ra còn có khoảng 50 công ước bổ
túc và khai triển như Công Ước Chống Diệt Chủng (1949), Công Ước về Quy
Chế Tỵ Nạn (1951), Công Ước Chống Kỳ Thị Chủng Tộc, (1965) Công Ước
Chống Kỳ Thị Phụ Nữ, (1979), Công Ước Chống Tra Tấn Hành Hạ (1984), Công
Ước về Quyền
của Thiếu Nhi (1989) v...v...
Thoạt
kỳ thủy, cũng như các bản tuyên ngôn ý định, Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân
Quyền (1948) chỉ có giá trị tinh thần, nhằm đưa ra những quan niệm chung
và những tiêu chuẩn để giải thích nhân quyền trong khi chờ đợi các Công
Ước Quốc Tế về những Quyền Dân Sự Chính Trị và về những Quyền Kinh Tế
Xã Hội Văn Hóa. Hai Công Ước quốc Tế này đã được Liên Hiệp Quốc biểu
quyết thông qua năm 1966. Và mãi đến năm 1976 hai Công Ước này mới được
phê chuẩn để có hiệu lực chấp hành. Trong thời gian gần 3 thập kỷ chờ
đợi, nhân loại văn minh không có Luật Quốc Tế Nhân Quyền. Trong khi đó
nhân quyền là một vấn
đề nóng bỏng. Từ 1948, mỗi năm Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc nhận
đuợc khoảng 20 ngàn đơn khiếu tố các chính phủ vi phạm nhân quyền. Để bổ
xung vào sự khống khuyết này, các quốc gia hội viên Liên Hiệp Quốc đã
minh thị xác nhận giá trị pháp lý của Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền
trong các Công Ước Nhân Quyền Liên Châu, các Hiệp Ước Quốc Tế và các Đại
Hội Quốc Tế Nhân Quyền như:
- Công Ước Nhân Quyền Âu Châu (1950) với 22 quốc gia kết ước.
- Hiệp Ước Hòa Bình Nhật Bản (1951) với 49 quốc gia kết ước.
- Đại Hội Quốc Tế Nhân Quyền Teheran (1968).
- Công Ước Nhân Quyền Mỹ Châu (1969) với 21 quốc gia kết ước.
- Công Ước Helsinki (1975) với 35 quốc gia kết ước.
-
Hiến Chương Phi Châu về Nhân Quyền và Dân Quyền (1981) với 52 quốc gia kết ước.
-
Hiến Chương Paris (1990) ký kết bởi 34 vị nguyên thủ quốc gia sau khi Đông Âu giải thể Cộng sản.
-
Đại Hội Nhân Quyền Vienna (1993) với sự tham dự của hơn 170 quốc gia và trên một ngàn hiệp hội nhân quyền ngoài chính phủ.
Năm
1976, với sự phê chuẩn 2 Công Ước Quốc Tế về những Quyền Dân Sự Chính
Trị và về Những Quyền Kinh Tế Xã Hội Văn Hóa, Liên Hiệp Quốc chính thức
ban hành Luật Quốc Tế Nhân Quyền (International Bill of Human Rights).
Luật
Quốc Tế Nhân Quyền là văn kiện pháp lý quan trọng nhất trong thời đại
chúng ta. Hai Công Ước Quốc Tế Nhân Quyền là hai hiệp ước quốc tế quan
trọng nhất trong lịch sử loài người.
Bước
sang thiên niên kỷ mới, chúng ta kỳ vọng rằng, rồi đây bạo lực sẽ
nhường chỗ cho thuyết phục, chiến trường sẽ nhường chỗ cho hội trường và
chiến tranh thế giới sẽ bị thay thế bởi luật pháp quốc tế. Trong niềm
tin tưởng đó chúng ta công bố HIẾN CHƯƠNG NHÂN QUYỀN CHO VIỆT NAM.
Luật Quốc Tế Nhân Quyền đề xướng Quyền Dân Tộc Tự Quyết và 26 Nhân Quyền căn bản.
QUYỀN DÂN TỘC TỰ QUYẾT.
Quyền thiết yếu trong chế độ dân chủ là quyền dân tộc tự quyết.
Về mặt quốc nội,
dân tộc tự quyết là quyền của người dân được tự do lựa chọn chế độ
chính trị kinh tế của quốc gia, và tự do lựa chọn các đại biểu của mình
trong chính quyền để thực thi chế độ đó. Trong chiều hướng này người dân
có quyền tự do lựa chọn các chế độ chính trị như Quân Chủ Lập Hiến
(Anh, Nhật, Thái Lan ...), Cộng Hòa Dân Chủ (Hoa Kỳ, Pháp, Ấn Độ ...)
hay Dân Chủ Xã Hội (Thụy Điển, Na Uy, Đan Mạch, Canada, Úc, Tân Tây Lan
...). (Chế độ Cộng Sản mệnh danh là Xã Hội Chủ Nghĩa không do nhân dân
lựa chọn mà do Đảng Cộng Sản áp đặt sau khi cướp được chính quyền bằng
bạo
lực).
Dân tộc tự quyết gồm có quyền tự do tuyển cử và quyền tham gia chính quyền để
thiết lập chế độ dân chủ pháp trị. Lời Mở Đầu Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân
Quyền cũng nhận định rằng: “Điều cốt yếu là nhân quyền phải được một chế độ pháp trị bảo vệ để con người khỏi bị dồn vào thế cùng phải nổi dậy chống áp bức và bạo quyền.”
Theo
Tuyên Ngôn Độc Lập Hoa Kỳ “khi chính quyền vi phạm nhân quyền, người
dân có quyền lật đổ chính quyền để thiết lập một chính quyền mới đặt căn
bản trên những nguyên tắc và thể chế thuận lợi nhất cho việc bảo đảm an
ninh và hạnh phúc của con người. Lịch sử đã chúng minh rằng
nhân loại
thường muốn chịu nhẫn nhục khổ cực hơn là muốn đứng lên đấu tranh để
giải trừ các chế độ đã thiết lập từ lâu. Tuy nhiên với thời gian, nếu
chính quyền vẫn ngoan cố tiếm đoạt và lạm quyền để siết chặt guồng máy
thống trị bạo tàn bằng chế độ chuyên chính tuyệt đối, người dân có quyền
và có nghĩa vụ đứng lên lật đổ chính quyền để giành lại những bảo đảm
cho cuộc sống tương lai. Trải qua bao nhiêu giai đoạn đàn áp chúng ta đã
thỉnh cầu chính quyền cải tổ bằng những lời lẽ nhu hòa nhất. Vậy mà bao
nhiêu thỉnh cầu kế tiếp của chúng ta chỉ được trả lời bằng những thóa
mạ thường xuyên. Chính quyền này đã biểu lộ cá tính của một bạo quyền.
Nó không còn xứng đáng lãnh đạo một dân tộc tự do”…
Tâm trạng và ý nguyện của người dân Hoa Kỳ cách đây hơn 200 năm cũng là tâm trạng và ý nguyện của người dân Việt Nam hôm nay.
Về mặt quốc tế dân
tộc tự quyết là quyền của các quốc gia được có chủ quyền độc lập và quy
chế bình đẳng trong cộng đồng thế giới. Muốn xây dựng Thế Giới Đại Hòa
trên căn bản bình đẳng, hợp tác và
hữu nghị các cường quốc phải thực thi quyền dân tộc tự quyết.
Điều
Thứ Nhất của hai Công Ước Quốc Tế về những Quyền Dân Sự Chính Trị và về
những Quyền Kinh Tế Xã Hội Văn Hóa khuyến cáo các đế quốc có trách
nhiệm cai trị, bảo hộ hay giám hộ các quốc gia khác phải thực thi quyền
dân tộc tự quyết chiếu Điều 55 Hiến Chương Liên Hiệp Quốc. Phụ Đính
Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền cũng kêu gọi các quốc gia hội viên hợp tác
trên căn bản bình đẳng và hữu nghị, loại trừ những vi phạm quyền tự
quyết của các dân tộc do chế độ đế quốc, cũng như vi phạm sự toàn vẹn
lãnh thổ và quyền của các dân tộc và các cá nhân
được sử dụng các tài nguyên và nguồn lợi thiên nhiên của đất nước do sự
cưỡng chiếm lãnh thổ hay lãnh hải (Lời Mở Đầu).
Sau Thế Chiến 1, năm 1919 tại Hội Quốc Liên (League
of Nations), tổ chức tiền thân của Liên Hiệp Quốc, Tổng Thống Hoa Kỳ
Woodrow Wilson đề xướng quyền dân tộc tự quyết, khuyến cáo các đế quốc
Tây Phương từng bước trả tự trị và độc lập cho các thuộc địa Á Phi.
Hưởng ứng đề nghị này Anh Quốc trả độc lập cho Canada
tại Mỹ Châu và A Phú Hãn tại Á Châu.
Cũng
trong năm này tại Paris Luật Sư Phan Văn Trường, Chủ Tịch Hội Những
Người Việt Nam Yêu Nước hướng dẫn Kỹ Sư Nguyễn Thế Truyền và Nguyễn Tất
Thành (Hồ Chí Minh) đến yết kiến Tổng Thống Wilson để đệ trình Thỉnh Nguyện Thư của Dân Tộc Việt Nam, trong đó có đoạn như sau:
“Từ
sau
chiến thắng của Đồng Minh [chúng tôi kỳ vọng rằng] kỷ nguyên của Luật
Pháp và Công Lý sẽ khai mở do sự thừa nhận quyền dân tộc tự quyết, đem
lại hy vọng cho các dân tộc bị trị. Trong khi chờ đợi sự thực thi quyền
dân tộc tự quyết, dân tộc Việt Nam xin đệ trình các Chính Phủ Đồng Minh
và Chính Phủ Pháp những thỉnh nguyện khiêm tốn như sau:
- Ban hành đại xá cho các chính trị phạm Việt Nam.
- Ban hành quyền bình đẳng trước pháp luật, bãi bỏ hệ thống tòa án đặc biệt.
- Ban hành tự do báo chí và tự do ngôn luận.
- Ban hành tự do lập hội và tự do hội họp.
- Ban hành tự do di trú và tự do xuất ngoại.
- Ban hành tự do giáo dục.
- Thiết lập chế độ pháp trị.
- Thành lập Phái Bộ Thường Trực Dân Cử Việt Nam cạnh Quốc Hội Pháp để đạo đạt những thỉnh nguyện của quốc dân Việt Nam tới Quốc Hội Pháp”...
Khi Thế Chiến 2 còn đang tiếp diễn, Hoa Kỳ và Đồng Minh công bố Hiến Chương Đại Tây Dương (1941) và Tuyên Ngôn Liên
Hiệp Quốc (1942), cam kết sẽ thực thi quyền dân tộc tự quyết và trả độc lập cho các thuộc địa khi chiến tranh kết thúc.
Mùa Xuân 1945, 50 quốc gia Đồng Minh họp Hội Nghị San Francisco để chính thức thành lập Liên Hiệp Quốc. Điều
Thứ Nhất Hiến Chương Liên Hiệp Quốc đề xướng quyền dân tộc tự quyết,
chủ trương tôn trọng chủ quyền độc lập của các quốc gia, chấm dứt chế độ
thuộc địa.
Chấp hành những cam kết ghi trong Hiến Chương Đại Tây Dương
(1941), Tuyên Ngôn Liên Hiệp Quốc (1942) và Hiến Chương Liên Hiệp Quốc (1945), trong 4 năm, từ 1946 đến 1949, tất cả
các đế quốc Tây Phương như Anh, Pháp, Mỹ, Hòa Lan đã lần lượt tự giải thể để trả độc lập cho 12 thuộc địa Á Châu chiếu nguyên tắc dân tộc tự quyết:
- 5 nước thuộc Anh là Ấn Độ, Đại Hồi, Miến Điện, Tích Lan và Palestine.
- 5 nước
thuộc Pháp là Syrie, Liban, Việt Nam, Cao Miên và Ai Lao.
- Cùng với Phi Luật Tân thuộc Hoa Kỳ, và Nam Dương thuộc Hòa Lan.
Năm
1947 Anh Quốc trả độc lập cho Ấn Độ, Đại Hồi và đăng ký hai quốc gia
này là những nước độc lập tại Liên Hiệp Quốc. Cũng trong năm này, Cao Ủy
Pháp tại Đông Dương và Quốc Trưởng Bảo Đại ký Hiệp Ước Sơ Bộ Vịnh Hạ
Long theo đó Pháp cam kết thừa nhận chủ quyền độc lập của Việt Nam sau
những cuộc thương thuyết chính thức. Năm 1947 Pháp đã đăng ký Việt Nam là quốc gia độc lập tại Liên Hiệp Quốc (Everyone’s United Nations trang 332, ấn bản 1986).
Chủ quyền độc lập của Việt Nam được chính thức thừa nhận trong Thông Cáo Chung Vịnh Hạ Long năm 1948. Và ngày 8-3-1949 tại Điện Elysée Paris, Tổng Thống Pháp Vincent Auriol ký với Quốc Trưởng Bảo
Đại Hiệp Định Elysée để trả độc lập cho Việt Nam. Qua
tháng sau, ngày 23-4-1949, chiếu nguyên tắc dân tộc tự quyết, Quốc Hội
Địa Phương Nam Kỳ biểu quyết sát nhập lãnh thổ Nam Kỳ vào Quốc Gia Việt
Nam độc lập và thống nhất từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mâu. Một tháng rưỡi
sau, ngày 6-6-1949, Quốc Hội Pháp phê chuẩn Hiệp Định
Élysée về việc tái thống nhất Việt Nam, chấm dứt chế độ thuộc địa tại Nam Phần.
Và
ngày 2-2-1950, Quốc Hội Pháp phê chuẩn toàn bộ Hiệp Định Élysée ngày
8-3-1949 với 12 Phụ Ước và 30 Đính Ước. Đồng thời Quốc Hội Pháp cũng phê
chuẩn các Hiệp Định trao trả độc lập cho Ai Lao ký ngày 20-7-1949, và
cho Cao Miên ký ngày 8-11-1949. Như vậy về mặt quốc tế công pháp, từ 1949, cùng với 9 quốc gia khác tại Á Châu, 3 nước Đông Dương Việt Miên Lào đã giành
được độc lập thống nhất bằng đường lối đấu tranh chính trị và ngoại giao, không võ trang và không đổ máu.
Mặc
dầu vậy Hồ Chí Minh đã phủ nhận 3 Hiệp Định Đông Dương ký kết tại Điện
Elysée năm 1949, vì các Hiệp Định này không cho Đảng Cộng Sản Đông Dương
độc quyền lãnh đạo quốc gia. Và họ đã tiếp tục phát động chiến tranh võ
trang trong suốt 40 năm, từ 1949 đến 1989, để cướp chính
quyền và bành trướng chủ nghĩa bá quyền. Như vậy Đảng Cộng Sản đã vi phạm quyền tự quyết của dân tộc Việt Nam muốn
sống trong một chế độ tự do dân chủ và không bị áp đặt chế độ độc tài
vô sản, hay đúng hơn, chế độ độc tài của Đảng Cộng Sản để thống trị vô
sản và nhân dân.
Kỷ niệm Ngày Quốc Tế Nhân Quyền
10-12-2012
Luật Sư Nguyễn Hữu Thống
Sáng Lập Viên và Cố Vấn Mạng Lưới
Nhân Quyền Việt Nam