Cô Dina
dạy lớp Hai tại một trường ở Ontario, Canada. Năm
ấy cô được nhà trường giao cho một hoạt cảnh
trong đêm văn nghệ mừng Chúa giáng sinh. Sau khi đắn
đo suy nghĩ rất lâu, cô bắt đầu phân vai cho các
học sinh trong lớp. Rắc rối là cháu Ralph, chín
tuổi. Lẽ ra cháu phải học lớp Bốn, nhưng cháu
vụng về, chậm chạp, và chậm hiểu nên vẫn phải
học lớp hai. Đám bạn lại rất thích cháu, vì cháu
lớn xác hơn cả, dễ dàng đứng ra bảo vệ chúng
nếu bị trẻ lớp khác bắt nạt.
Ralph
nằng nặc đòi làm người chăn cừu, thổi sáo trong
vở kịch. Cô giải thích Ralph có một vai khác quan
trọng hơn, là làm chủ quán trọ. Thật ra, cô chủ
ý dành cho cháu vai này vì cháu chỉ cần nói vài câu
ngắn, dễ học thuộc, phù hợp với khả năng cháu.
Hơn nữa với vóc dạng to hơn các bạn, Ralph dễ làm
ra vẻ hùng hổ, hung hăng của ông chủ quá trọ khi
xua đuổi ông bà Giu-se.
Đêm văn
nghệ của trường chật ních khán giả. Ai cũng háo
hức muốn xem con cháu nhà mình trổ tài trên sân
khấu cuối năm.
Hoạt cảnh
lớp cô diễn ra suôn sẻ từ đầu vì bọn trẻ được
tập luyện rất nhuần nhuyễn. Thế rồi đến cảnh
ông Giu-se chậm chạp, mệt mỏi dìu bà Ma-ri-a đến
cánh cửa quán trọ đóng im ỉm. Ông gõ cửa.
Ralph chỉ
chờ có thế. Cháu mở tung cánh cửa ra, hùng
hùng hổ hổ quát: “Mấy người muốn gì?”
“Chúng
tôi tìm chỗ trọ qua đêm.” “Chật hết rồi.
Đi chỗ khác đi!” “Xin ông làm ơn. Chúng tôi đã
hỏi hết các nơi khác nhưng đều bị từ chối.
Chúng tôi đi đường xa, mệt mỏi.” “Không còn
phòng nào hết!” “Xin ông mở lòng lành. Đây là
vợ tôi, sắp đến ngày sanh nở. Vợ tôi rất cần
được nghỉ ngơi đêm nay. Xin ông cho một xó xỉnh
nhỏ hẹp nào cũng được.”
Ralph nhìn
bà Ma-ri-a, rồi đứng ì ra khá lâu. Cả hội trường
im phăng phắc, bối rối trước thái độ của Ralph.
Nấp sau cánh gà, cô giáo nhắc tuồng: “Không, xéo
đi!”
Ralph vẫn
đứng như phỗng đá.
Cô nhắc
đến lần thứ ba. Mỗi lúc một lớn giọng hơn. Các
cháu đóng vai thiên thần ở hậu trường cũng sốt
ruột, lo ngại không kém mọi người.
Cuối cùng
Ralph cũng mở miệng như cái máy: “Không, xéo đi!”
Ông Giu-se
buồn bã, thất thểu dìu bà Ma-ri-a bước đi. Tay chủ
quán không quay vào đóng sập cánh cửa lại như đã
tập dượt thuần thục hàng chục lần. Y đứng sững
đó, dõi mắt nhìn theo ông bà Giu-se. Y chau mày, vẻ
mặt khổ sở, bờ môi run run nén cơn cảm xúc, và
kìa, hai tròng mắt y đã ướt sũng tự lúc nào! Ralph
gào lên: “Đừng đi, Giu-se! Đưa Ma-ri-a quay lại
đây!”
Tay chủ
quán dang rộng hai cánh tay, miệng cười rạng rỡ:
“Mời ông bà ngủ lại trong phòng của tôi.”
Cô giáo
bật khóc. Các cháu nhỏ thủ vai thiên thần ùa cả
ra sân khấu trong lúc khúc nhạc mừng Giáng sinh trổi
lên rộn rã. .
( Chuyện
kể theo thầy Lê Anh Dũng).
………………………………………………..
Ghi
chú: Đây
là một câu chuyện có thực của một em học sinh
“chậm phát triển” tên Wallace Purling (trong truyện
là Ralph) xảy ra ở trường London, Ontario, Canada, được
cô giáo Dina Donohue kể lại, có tên là “Trouble at
the Inn”. Cô bảo một số người trách cô, nói vở
kịch đã bị “bể dĩa”, trong khi một số khác
bảo “chưa bao giờ thấy xúc động đến thế”-
vì những điều xảy ra ngoài “kịch bản” đầy
bất ngờ của Wallace! Truyện do Lê Anh Dũng (Huệ
Khải) chuyển dịch rất khéo, và tôi, lạ, mỗi lần
đọc đều cảm thấy rưng rưng, bởi đó là chuyện
của một em bé “chậm phát triển” mà trong Nhi
khoa tôi vẫn thường gặp… – như là một nhắc
nhở cho chính mình. Nên đọc lại. Thân mến, (Đỗ
Hồng Ngọc).
|