Bạch
diện qua rồi, vẫn trắng tay
Thư sinh buổi trước, gã cuồng nay Lạc đường quay ngựa, vương tình bút Xa ruộng, lìa quê, nhớ luống cày
Ðọc
sách nửa đời chưa sáng ý
Bão bùng tơi tả cánh mơ bay Nghìn câu nguyện ước tan theo mộng Ráng đỏ mây phai nắng cuối ngày Hiên vắng ta ngồi đêm nguyệt tận Mắt buồn người hiện giữa cơn say Khúc thu người tiễn ta chiều cũ Dương liễu đầu sông lá rụng đầy Không chén trường đình mà lảo đảo Không màng sự nghiệp cũng ngây ngây Sông Thu nào phải là sông Dịch Hai phía thầm đau nhạn lạc bầy Ta đã hẹn người ngày tái kiến Hội Xuân đời ghép hội rồng mây Người không còn nữa, ta phiêu dạt Trở lại còn ai gặp nữa đây ? Quê cũ, cổng làng ai đứng đợi ? Chiều Xuân lạnh chiếu rượu xuân bày Sông xưa lở cả đôi bờ đẹp Hoang vắng, đò thôi cập bến này Trời mênh mông quá, vô tình quá ! Không hận nhưng lòng tiếc lắm thay ! Vốn nặng cưu mang tình cố lý Về nhìn hiên cúc gió thu lay Ta ngâm khe khẽ bài tương biệt Người trách thầm qua nét nhíu mày Nhân ảnh mờ chìm trong đáy cốc Rượu chiều sóng sánh bởi heo may Ta chờ nghe tiếng thân thương cũ Người gửi riêng ta thuở đọa đày Chiều bỗng tuôn mưa, trời nổi sấm Chén buồn còn lại chất men cay Bóng người mãi mãi là hư ảnh Mưa suốt đêm trường, gió lạnh vây Rượu rót chờ người không hiện nữa Bài thơ chiêu niệm ý hao gầy Cố nhân ! Ta gọi tên bằng hữu Vạn nẻo trầm luân mất dấu giày Ta ngó lên nguồn, trông xuống biển Hỏi cùng nam bắc, hỏi đông tây … Lặng im xẻ nghé tan đàn hết ! Tiếp những mười năm hẹn đã chầy Mồ bạn lạc loài bao cõi lạ Nén hương chưa đốt tỏ lòng này Tri âm, tri kỷ như sao sớm Chút nghĩa kim bằng cũng hiếm thay ! Cuối cuộc viễn hành đơn độc quá Bơ phờ cánh hạc khép đường bay Gẫm bao chí lớn trong thiên hạ Chẳng được còn xanh với cỏ cây Thì ta một chấm nhân sinh nhỏ Mong mỏi gì hơn ở kiếp này ? Cũng chẳng tính chi còn với mất Càng không than vãn chuyện riêng tây Ðàn xưa trỗi lại bài lưu thủy Lắm nỗi niềm trao với nước mây Khúc ca quy ẩn đưa xa nhịp Khắc nét đời thơ chiếc bóng gầy Vang mãi dư âm triều hệ lụy Thơ chào tuyệt tích gửi ai đây ?
Tường
Linh
|