“Las
Vegas, Đô Thị Ánh Sáng Không Bao Giờ Ngủ! Mở Cửa 24
Giờ Một Ngày, 365 Ngày Một Năm!”
Kinh
đô đổ bác lớn nhất thế giới ấy có thể mánh
mung xạo sự chuyện gì chứ riêng chuyện quảng cáo
bên trên nó nghiêm chỉnh không ai bằng. Về mặt lịch
sử nó đã có đó từ những năm 1700s, nhưng chỉ chính
thức trở thành một thành phố vào năm 1905 với dân
số 800 người, và mức gia tăng chỉ nhanh chóng khi cuộc
đại khủng hoảng kinh tế xảy ra với những sòng bạc
đầu tiên được cấp giấy phép vào ngày 19-3-1931.
Ngày nay, Las Vegas là một trung tâm du lịch, giải trí,
cờ bạc, và kỹ nghệ quốc phòng. Dân số hơn 1 triệu
người sống toàn bằng những nghề có liên quan tới
việc phục vụ một lượng du khách hàng năm từ khắp
năm châu đổ đến lên tới 37 triệu.
Có
năm nó đã lên tới 37 triệu lẻ vài người ấy là
khi người viết có bạn bè phương xa ghé đến và sẽ
đi làm tour guide cho họ vài ngày. Đến nơi chia
cánh ra, ai thích bài bạc cứ việc, còn ai thích đi coi
shows, uống vanh Napa, ăn xì tếch kiểu Nữu Ước
chính hiệu, và coi người ta... đánh bạc thì tiếp tục
đi theo sự chỉ dẫn của tour guide này.
Vâng,
lang thang coi người ta đánh bạc cũng là một cái thú.
Chỉ ở sòng bạc, và chỉ với người đứng ngoài
quan sát mới thấy ra được điều này: từ một cô
thợ móng tay đến một bà chủ xưởng may, từ một
ông giáo đến một ông du đãng, từ một cô ca sĩ đến
một ông tu sĩ, từ một ông nhà báo đến một bà nhà
bếp, vân vân và vân vân, sẽ từ từ lộ ra hết bản
chân diện mục: rộng rãi, ti tiểu, cao thượng, thấp
hèn, thận trọng, hung hăng, xi măng cốt sắt hay bán
trời không văn tự. Không có gì có thể che giấu giúp
họ được nữa những thứ họ không thật sự sở hữu
khi họ đã ngồi vào sòng bạc! Nhưng thú nhất vẫn là
được nhìn những bộ mặt của kẻ chuyên nghề tháu
cáy, thứ bộ mặt dù mang màu da nào cũng đều giống
nhau ở một điểm: họ nhìn mà làm như không thấy. Họ
ngó mà thực thì chả ngó ai. Mặt cứ giả bộ thộn
ra như kẻ lấy ráy tai.
Xem
một lát rồi mình cười chơi một phát, rồi mình lại
đi ăn, đi uống, đi coi shows. Bạn hỏi lý do tại
sao đi Las Vegas mà không đánh bài thì cứ thật thà trả
lời vì không biết đánh. Còn giật máy thì đã lỡ có
thiên kiến mất rồi. Dù sao một trong những bài toán
thống kê đầu tiên về phép xác xuất là bài “Ném
Đồng Cắc” có phần liên hệ đến vụ giật máy rất
khó quên. Cứ mỗi lần đến Las Vegas nó lại lồm cồm
thức dậy trong trí nhớ. Nó chứng minh giật máy
giống như mình ném lên đồng bạc cắc, mới đầu có
sấp có ngửa, ném mãi chỉ còn một mặt; cũng thế,
giật mãi, cái câu ca dao của ta “cờ bạc canh đỏ
canh đen; nào ai có dại đem tiền vứt đi” sẽ đến
lúc tự chứng tỏ nó sai bét, và kết quả đồng bạc
sau cùng trong túi của ta nhất định sẽ vào nằm yên
ngủ trong máy của chủ sòng. Cái này được chứng
minh bằng toán, mà đi cãi nhau với toán thì hơi... kỳ.
Không nên.
*
Vả
lại nói là sòng bạc nhưng không phải cái loại sòng
bạc Kim Chung của tướng Bảy Viễn đâu. Nó không phải
là nơi để cãi nhau dù là cãi nhau với... bài toán
thống kê. Nó là nơi an toàn, cực kỳ vui vẻ cho những
tay chơi lương thiện và không vi luật, chẳng hạn gian
lận, chụp ảnh, để con cái dưới 18 tuổi đụng vào
những chỗ đã bị cấm đụng như máy giật vân vân
đều rắc rối pháp lý hoặc bị đuổi khỏi sòng. Về
cơ sở thì sòng nào cũng nguy nga, tráng lệ. Thật khó
mà nói ở Las Vegas sòng nào hơn sòng nào về mặt tiện
nghi và các phương tiện giúp cho con người vui chơi
những ngày nghỉ dài trong năm, hoặc sau một thời gian
làm việc quá căng, đi giải trí đôi ba ngày cho nó nhẹ
mình. Nhưng cho dù ta vốn là người bị dị ứng nặng
với hai trường hợp mất tiền “oan,” một là vì lơ
đãng bị cảnh sát nó nhét vào tay một tờ giấy phạt
đau đớn, và hai là tự nhiên tạt ngang để thua một
mớ tiền lãng xẹt cho cái máy chết tiệt, ta cũng
không nên quên rằng lòng tham con người (vốn tưởng
là lạ mặt với ta) cũng giống như một món ăn ta vốn
tưởng là ta không thích. Mà món ăn thì, như một câu
tục ngữ Pháp nói, “Sự ngon miệng sẽ đến trong khi
ta ăn,” cũng thế, lòng tham sẽ đến khi ta bắt đầu...
thắng. Đang nhâm nhi ly cổ-nhắc, tơ lơ mơ ngồi xem
anh bạn thân giật máy, đùng một cái anh đứng lên,
để lại một đống tiền, bảo: “Ê, giật cho đỡ
buồn tay bạn hiền, đi toa-lét cái đã.” Mươi phút,
có thể nửa tiếng sau không chừng, bạn mới trở lại.
Thấy hết tiền bạn vô tư kéo mình sang trò chơi khác.
Bạn nào biết “một tiền bạn thêm vạn tiền mình”
đã chui vào nằm trong cái hòm sắt ấy một cách...
chẳng dại nào giống cái dại nào!
Chuyện
đời khôn dại là chuyện khó luận, nhưng khi dẫn bạn
sang chơi Las Vegas, người viết cũng hay được hỏi ý
kiến, thí dụ: bước vào thế giới không bao giờ ngủ
ấy ta cần... cảnh giác gì chăng? Thường câu hỏi đại
loại bạn hiền chỉ được trả lời một cách gián
tiếp: sòng đầu tiên được dẫn đến là sòng Caesar
Palace. Mặt tiền nó tráng lệ lắm. Một tượng Julius
Caesar hùng tráng như lúc ông còn là tướng trận tiền
bên Gaul, quyết vượt sông Rubicon về lại Ý để làm
lịch sử chứ không phải nhão ra như sợi bún lúc chui
ra khỏi giường loan của Cleopatra sau này. Nhưng đó,
bạn hiền có thấy gì đặc biệt ở tượng Caesar
không? Không? Xin bạn nhìn kỹ lần nữa đi trước khi
trả lời. Vẫn không? Thôi được, thế bạn có thấy
Caesar mặt khó đăm đăm, một cánh tay cương quyết giơ
thẳng ra phía trước không? Thấy! Thế có nghĩa là gì?
Chắc là chào khách theo kiểu... Quốc Xã! Ồ không,
Caesar sinh ra chẳng muốn chào ai mà chỉ muốn người
ta chào mình thôi, thế nên sau này mới chết thảm về
tay bọn Brutus đấy bạn. Việc Caesar chỉ tay ra đường
nơi sòng bạc thật rất giản dị và dễ hiểu. Ông ấy
đang quát: “Ê, mấy tên đã cháy túi kia, cút ra
ngay!”.
Vâng,
bài học cảnh giác vỡ lòng ở Las Vegas, có thể như
thế, là đừng để cháy túi và nếu lỡ cháy túi rồi
thì cút thôi. Caesar có vẻ sỗ sàng, anh chị, nhưng
nghĩ cho cùng trong lão có thể còn sót tí chữ nhân. Để
cho cánh cháy túi chàng ràng ở đó thêm một lát, rồi
ngứa ngáy, rồi moi thẻ nhựa ra là coi như rồi đời
(vợ) chồng con (Thống kê cho biết hiện nay cánh chị
em chiếm 67% quân số trong lực lượng liên minh nam nữ
thường xuyên tham chiến trên lãnh thổ Las Vegas!)
Một
huyền thoại đáng nghe về Las Vegas.
Lẽ
tất nhiên giữa các bố già Las Vegas và các tay chơi có
khác biệt gì chăng nữa nhưng sau cùng họ vẫn có một
nhận thức giống nhau, dù một bên sớm một bên muộn,
rằng thì là: đến Las Vegas để bỏ tiền lại chứ
không phải để đem tiền đi. Vì nếu khách đến đó
để đem tiền đi thì thật giản dị đã không còn Las
Vegas. Và hơn thế, nó không thể nào trở thành một kỹ
nghệ thu vào 40 tỷ USD mỗi năm với đủ món ăn chơi
mà chỉ riêng cờ bạc các bố già đã bỏ túi số
tiền lên tới hơn 7.5 tỷ USD. Con số chính xác theo
thống kê năm 2000 là 7.673.134.268 USD (*). Và nếu sòng
bạc không là cái máy hút tiền của đám tín đồ thần
đổ bác, nước Mỹ không có hiện trạng này: ngày nay
đã có 48 trên 50 tiểu bang hợp pháp hoá việc cờ bạc.
Trừ Hawaii và Utah.
Sau
này, trong thập niên 90 cũng có vài thiên tài điện
toán, những kẻ muốn làm ngược lại định luật bên
trên là... không chịu bỏ tiền lại nhưng nhất định
đem tiền đi. Cánh này, do đó, đã dùng một loại
remote control đặc biệt chỉnh được hệ thống
máy giật và kéo thắng cả triệu đô, nhưng sau khi
thắng lớn, có lẽ anh linh tổ tiên hiện về khuyên
bảo, họ tự nguyện xin vào gặp các bố già thú thật
“chúng em chơi dại, dè đâu chuông nó báo, tiền nó
chảy, chúng em dập đầu xin lỗi, xin các đàn anh ban
phép cho chúng em được an toàn ra khỏi Las Vegas về với
vợ con, và xin thề hứa không bao giờ dám trở lại
đất này nghịch ngợm làm phiền lòng các đàn anh
nữa.” Đại khái thế.
Nhưng
trong lịch sử Las Vegas từng có một kẻ lấy được
tiền của các bố già và ra khỏi Las Vegas hiên ngang,
an toàn, dù sau đó anh ta có còn hiện diện trên mặt
đất nữa không thì không ai biết. Chuyện thế này:
Một
khách trung niên ăn mặc sang trọng nhưng trông mệt mỏi.
Lý do anh đã trải qua nhiều đêm thức với sòng tài
xỉu tuy không hề đặt tiền. Những tay chơi dần dần
quen mặt anh. Cứ mỗi lần mấy con súc sắc được ném
anh đều theo dõi gần như nín thở, và nét mặt thay
đổi sự vui buồn rõ đến nỗi những người chung
quanh bắt đầu phải ngạc nhiên, lưu ý. Một nửa
khuya, khi mấy con súc sắc được ném ra, tự dưng anh
hét lên: “Trời ơi!” Khách chơi không hiểu chuyện
gì, hỏi han, thì anh ôm đầu buồn khổ nói: “Tôi căn
mấy ngày nay, đoán biết chắc đến 95% là lần ném
vừa rồi phải là lẻ, nhưng 5% còn lại không chiều
tôi, nó ra chẵn, và ôi thôi, thế là toi 100 ngàn!” Ai
cũng ngạc nhiên vì có thấy anh đặt tiền đâu. Nhưng
anh đã rút tập chi phiếu ra, ký trả số tiền đúng
100 ngàn và đưa cho người điều khiển sòng bạc. Anh
nói: “Vì danh dự của tôi, xin anh nhận chi phiếu
này.” Ai cũng cho là anh ta không điên cũng không bình
thường. Nhưng anh vẫn một mực đòi trả vì “Xin
đừng để tôi sống như một kẻ tự làm mất danh
dự.” Lịch sử Las Vegas làm gì đã có trường
hợp tương tự! Người điều khiển tất nhiên phải
thỉnh sếp đến, và qua hai ba cấp sếp không giải
quyết được, sau cùng bố già xuất hiện. Bố già
nghĩ bụng, “Mẹ cha thằng điên này muốn trả thì
ông cho trả!” Rỗi lão vui vẻ bảo bộ hạ xem xét
tình trạng tấm chi phiếu thế nào, kế tuyên bố: “Vì
danh dự của ông, sòng chúng tôi chấp nhận món tiền
này!” Nói xong bố già lạnh lùng quay gót, và anh ta
cũng buồn buồn lui bước. Hai ngày kế khách chơi chỉ
thấy “thằng điên” ngồi uống rượu li bì. Cho đến
một chiều kia, đúng 6 giờ, anh ta lại ghé ngồi vào
sòng và lặng lẽ nhập trận trở lại.
Vào
đúng nửa khuya, khi mấy con súc sắc vừa ném ra và đã
nằm yên, khách chơi một lần nữa muốn vỡ tai vì một
tiếng thét xem ra còn kinh hơn tiếng thét lần trước:
“T... r... ời... ơ.... ơ....i....!” Thật là một tiếng
thét đứt ruột. Tất cả bàng hoàng chưa kịp có phản
ứng thì anh ta đã nhảy dựng lên, reo tiếp: “Thắng
rồi, thắng một triệu rồi!”
Từ
đó, nghe nói suốt một thời gian dài các sòng bạc đều
có treo những tấm biển nhỏ đề hàng chữ mạ vàng:
“No Mind Gambling!” Cấm đánh bạc tưởng.
*
Nhưng
dân nước nào đánh bạc kinh nhất? Mỹ điển hình qua
Las Vegas? Thưa không, cứ tính theo tỉ lệ dân số thì
chức vô địch phải dành cho Úc. Dân số Úc có 19
triệu người, tức chỉ quãng 2/3 so với dân số tiểu
bang California hoặc quốc gia Canada, nhưng tỷ lệ đánh
bạc thì cả nước Mỹ cũng thua. Theo thống kê, người
Mỹ trung bình chỉ có quãng 50% đánh bạc 1 năm 1 lần.
Trong khi đó, theo tài liệu chính thức của thủ đô
Canberra đưa ra, 80% người Úc (trong có vô số Mít ta)
đánh bạc ít nhất 1 năm 1 lần, 40% 1 tuần 1 lần. Úc
chiếm 1/5 tổng số máy đánh xì phé của cả thế
giới. Trời ơi, quốc gia gì mà tuần nào cũng có gần
một nửa nước lũ lượt kéo nhau đi đánh bạc!
Chỉ
riêng điều này chẳng biết Úc có hơn Mỹ không, nói
rõ hơn là có hơn Las Vegas không, đó là lòng yêu của
các bố già bày tỏ với những con mòng của họ. Vâng,
cuộc vui nào cũng chóng tàn, dù bài bạc hay không bài
bạc, tất cả cũng đến lúc lên máy bay rời Las Vegas
để trở về với đời sống cày cuốc. Lúc ngồi đợi
máy bay ở phi trường, bạn còn váng vất trong cơn mê
giật? Đừng lo, sẽ có cơ hội sau cùng cho bạn giật.
Vâng, máy giật ở phi trường Las Vagas có cả trong...
phòng vệ sinh. Ở đây không có máy giật lớn, nhỏ
thôi. Của đáng tội các bố già biết cả, túi còn
nặng đâu nữa mà to với không to. Thường máy giật ở
đây lớn nhất là 25 xu và nhỏ nhất là... 1 xu. Thế
đấy, các bố già luôn luôn theo bạn bén gót và sẽ
bày tỏ lòng ưu ái cái túi của bạn đến phút chia
tay cuối cùng.
*
Las
Vegas, chữ Tây Ban Nha có nghĩa là những cánh đồng cỏ.
Và khi “nhẹ huẫng” ngồi trên máy bay bay về tổ
ấm, nhìn xuống lúc đó người ta mới bừng tỉnh,
chẳng thấy đâu những cánh đồng cỏ xanh rờn hứa
hẹn, chỉ thấy toàn thể là một vùng sa mạc hoang vu,
có sức nóng mùa hè giống một thứ hoả ngục nung nấu
mà trong lịch sử hơn một lần nhiệt độ đã lên tới
117 độ Fahrenheit = 47.2222222 độ Celsius như vào ngày
19-7-2005 chẳng hạn.
Bạn
sẽ đi Las Vegas vào mùa hè năm nay? Không chúc bạn may
mắn mà chỉ xin nhắc bạn, đặc biệt quý bà quý cô,
nếu có máu mê, làm ơn mặc giùm nhiều nhiều quần áo
ª
(*)
2000 là năm cao điểm. Những năm gần đây, vì ảnh
hưởng khủng hoảng kinh tế toàn cầu, những lợi tức
trên bị tụt dốc và Las Vegas đã phải khép mình đứng
sau Macao.
|