1.
Ghé vào chung chỗ nhân tình,
Thương nhau cùng nỗi lộ trình vô minh.
Rủi may thôi cứ dấn mình,
Một ngày vượt sức bình sinh một ngày.
Cũng thì dâu biển xưa nay,
Nẻo nhà đâu mất lạc loài hỏi han.
Lát đây, mảng gió tách đàn,
Bứt đi coi cuộc hoang đàng tới đâu
Ghé vào chung chỗ nhân tình,
Thương nhau cùng nỗi lộ trình vô minh.
Rủi may thôi cứ dấn mình,
Một ngày vượt sức bình sinh một ngày.
Cũng thì dâu biển xưa nay,
Nẻo nhà đâu mất lạc loài hỏi han.
Lát đây, mảng gió tách đàn,
Bứt đi coi cuộc hoang đàng tới đâu
2.
Vào đây, có lửa, có người,
Có cây rộng lượng che trời hộ ta,
Có câu thăm hỏi quê nhà,
Đường qua thế ấy, đường xa thế nào?
Giờ lâu, liệu lửa tiêu hao,
Quơ thêm tâm sự cho vào chuyện chung,
Giữ ta sáng ấm mặt lòng,
Rõ đêm nhân thế vốn cùng loại đêm.
3.
Đêm thân, trồng giữa mênh mông,
Ngóng người đi tới động lòng dừng qua.
Rằng tôi vốn ở nơi xa,
Lỡ đường từ độ theo ra chính mình.
Nắm tay trấn tỉnh ngoại hình,
Lựa chiều ổn định nội tình hoang mang.
Biết ai ngẫu nhĩ sẵn sàng,
Chung vai chia nỗi bất an dưới trời.
4.
Đêm qua trời trải mưa phùn.
Sáng nay hiển hiện một vùng dậy xuân.
Đất bồng cỏ trổi lâng lâng…
Nhớ ra, ta cũng có lần trẻ trung.
Đi như đi tới tương phùng,
Coi đâu là chỗ tuyệt cùng của tâm.
Gặp hoa như nguyệt đang rằm,
Sao lòng đã sớm khuyết thầm hộ hoa?
5.
Sân ngoài xao rộn tiếng chờ,
Dùng dằng không níu được giờ rời nhau.
Đứng lên, thu tóm nghẹn ngào,
Rượu còn, xin khất trời nào một mai.
Buông tay rồi lại cầm tay,
Nhắc lời bảo trọng, dặn ngày đào bông.
Buông tay, thôi chẳng cầm lòng,
Người chưa khuất, đã đào bông trăm mùa.