Định
cư (1987): Boston, Massachusetts (USA)
Trước
năm 1975 ông viết cho Những tạp chí Văn, Văn học, Bách
Khoa, Khởi hành, Nghệ Thuật . Khai Phá…
Ở
Hải ngoại ông cộng tác thường xuyên cho Văn, Lửa Việt,
Văn Học, Thế Kỷ 21, Hợp Lưu, Sóng Văn, Đi Tới, Phố
Văn và Khởi Hành, cùng xuất hiện nhiều trên các website
văn học.
TÁC
PHẨM ĐÃ XUẤT BẢN :
Loài
Cây Nhớ Gió (Thi phẩm, Khai Phá 1971)
Đoạn
Đường Hốt Tất Liệt ( Tập truyện, Văn Mới 1999)
Lò
Cừ ( Tập truyện, Văn Học 2000)
Đi
Giữa Bầy Thú Dữ ( Tập truyện, Văn Mới 2002)
Truyện
Và Những Đoản Văn (Văn Mới 2004).
Không
phải mặc nhiên tôi chọn đầu tựa như vậy để bước
vào không gian văn chương của nhà thơ nhà văn Lâm Chương,
nhưng là cái chọn lựa tâm đắc mà suốt hơn 40 năm
nhiều lúc dong ruỗi cùng anh trong nhiều đoạn đường
dài đầy gió bụi. Bao giờ tôi cũng rất thán phục những
thành công thật tuyệt vời của Lâm Chương, trong từng
giai đoạn sãi vó phi nhanh trước một không gian diệu
vợi của nghệ thuật.Thật ra, tựa bài phát xuất từ
cuộc phỏng vấn của Triều Hoa Đại gom lại trong đề
bài Lâm Chương, ngựa Hồ hí gió Bắc . Bài phỏng vấn
khá dài, có đoạn so sánh một tác giả được ưa chuộng
nhất ở Nhật Bản hiện đang sống rời xa tổ quốc là
nhà văn Haruki Murakamai phát biểu, chỉ có thể tìm thấy
quê hương khi ở xa quê hương. Vậy, Lâm Chương cũng là
nhà văn đang sống xa tổ quốc, anh có cùng quan điểm đó
không? Lâm Chương trả lời: “Khổ quá. Anh cứ gọi
tôi là nhà văn. Tôi chỉ là chứng nhân thời đại, và
đang viết bản trường trình về những gì đã nghe thấy
mà thôi. Ý nhà văn Haruki Murakamai muốn nói tìm thấy quê
hương ở trong lòng mình. Tôi cũng nghĩ thế. Người xa
quê hương, viết về quê hương thắm thiết hơn người ở
tại quê nhà”. Tôi nhớ gần kết bài phỏng vấn,
nhà thơ Triều Hoa Đại phát biểu bạn bè nói dù lưu lạc
nơi đâu hay trong hoàn cảnh nào thì Lâm Chương cũng là
Lâm Chương, chẳng khác gì ngựa Hồ mỗi khi gió Bắc
lồng lộng thổi về thì chẳng bao giờ quên cất tiếng
hí đau thương.
Đằng
đẵng sau hơn mấy mươi năm, cay đắng chen chúc trong cuộc
sống còn giữa bốn bề là vách tường kiên cố không
tìm thấy một lối thoát, cứ quẩn quanh nuôi dưỡng một
hướng sáng khiến tâm thức gò ép trong cùng cực quẩn
bách. Tất cả như một hiện trạng cốt lõi đầy ấp
tài liệu, giúp Lâm Chương bùng vỡ mãnh liệt trong những
tác phẩm dính đầy máu thịt, đọa đày, mồ hôi và
nước mắt. Quả thật, như phân trần của nhà văn sự
hiện diện tác phẩm anh hoàn toàn dựa trên tinh thần
nhân bản, sự thật, không dính dấp vào những hư cấu
của những người viết giàu tưởng tượng…
Qua
những tác phẩm xuất bản trong thời gian gần đây, tạo
dựng trong tâm hồn một sự cảm thông chia sẻ vô bờ
bến. Ngoài Lò Cừ , Đoạn Đường Hốt Tất Liệt, là
những mẫu chuyện dài rấp nối suốt đoạn đường bi
thiết của chiến tranh. Mọi chi tiết lồng lộng tự
chính nó như dòng sông, con suối trôi chảy dầy đặc
những bản tuyên ngôn li ti những điều biến thể ghê
rợn, mà người bình thường cũng không dám có giây phút
tưởng tượng. Sự chân thật trong hành văn, là một
thành công của tác phẩm Lâm Chương, nó hấp dẫn cực
kỳ, lôi kéo người đọc say mê bước thẳng vào con
đường trước mặt. Hình như trong sáng tác, nhà văn
không bao giờ vạch sẵn cho trước tác một hướng đi
trước, tất cả trôi nổi tự nhiên như dòng chảy của
trí nhớ. Nhào nắn quá tải trong nhiều kỷ niệm, từ
bình dị trong cuộc đời mà anh đã trải qua suốt những
năm tháng lăn lóc trong lửa đạn, thừa hưởng hoan lạc
hay bi thống giữa đời thường, đến những khắc nghiệt
phủ kín định mệnh những ngày tháng sau nầy bôn ba trên
quê hương. Tất cả hóa thân một Lâm Chương sừng sững
và hùng vĩ trong văn nghiệp thật độc đáo.Những gì đã
trải qua là những kinh nghiệm được đúc kết và bạch
hóa sự thật trên từng tác phẩm. Lâm Chương nhiều khi
cũng bày tỏ, chỉ viết với những kinh nghiệm đã trải
qua, khó mà viết khác với lòng mình. Sự hoạt biến từng
chi tiết ngẫu nhiên là phương cách khiến truyện anh vừa
sống động, thực tế, vừa mê hoặc người đọc một
cách kỳ diệu. Diễn biến câu chuyện như một tường
thuật tràn ngập chi tiết và hoạt biến, chính sự sáng
tạo đó người thưởng ngoạn bất ngờ không tiên đoán
được cái hậu của truyện viết.
Thâm
giao với nhau cũng hơn 40 năm, mỗi người một tài hoa và
định kiếp, nhưng trong đời ngoài sự trôi dạt lãng du
của một Lâm Hảo Dũng, phiêu bồng gian khổ như Vũ Hữu
Định, nghĩa khí bạt ngàn của Phạm Nhã Dự,tiết tháo
cùng cực như Nguyễn Phan Thịnh… thì hiện thân của sự
tang bồng lang bạt chắc phải có Lâm Chương. Những ngày
tháng gặp nhau như những cơn phiêu hốt tình cờ trong
cuộc sống, anh em thì rải rác muôn phương, tụ tán như
vầng mây nắng sớm mưa chiều.Thời gian cuối thập niên
60, Lâm Chương đã có nhiều tác phẩm đăng trên Nghệ
Thuật, Văn, Văn Học, Bách Khoa… nên bằng hữu văn nghệ
đều biết tên nhau. Khi tạp chí Khai Phá ra mắt với bạn
bè văn nghệ, Lâm Chương cũng góp phần bài vở giúp tờ
báo vững chải như những tài hoa khác. Ngày anh em họp
bàn chuyển tờ báo sang nhà xuất bản, Lâm Chương hiện
diện tác phẩm đầu tiên cho NXB Khai Phá, với thi phẩm
Loài Cây Nhớ Gió,đã gây được nhiều tiếng vang tuyệt
diệu.
Đến
giờ, thỉnh thoảng Lâm Chương vẫn làm thơ nhưng hầu
như từ ngày định cư tại phương trời xa thẳm, anh bước
sang viết văn. Thật ra, đó cũng là cách chuyển tải
những nỗi niềm gian khổ, đã oằn nặng trên đôi vai
suốt bao nhiêu năm tháng trong cuộc trở mình đầy đọa
giữa quê hương chính mình.Bước sang địa hạt văn
chương, vì chính thơ theo Lâm Chương chỉ nói lên những
rung động cảm xúc của cõi lòng , nhưng văn mới có thể
diễn tả được hết những chi li trong cuộc đời. Những
tháng năm xưa, Lâm Chương vẫn là một nhà thơ nổi danh
như phần đông bạn bè tuổi trẻ , vì vậy thơ vẫn đến
với anh những lúc bất chợt cần có trong sự rung động
của lòng mình. Ngoài những truyện ngắn vừa viết xong
gởi về tôi chia sớt niềm vui sáng tác, thỉnh thoảng
trong vài năm trước Lâm Chương vẫn mail cho tôi đôi ba
bài thơ thật khuynh khoái làm trong lúc trà dư tửu hậu
(*). Như vậy, bao nhiêu ân tình xưa cũ giữa văn và thi ca
vẫn đột biến từng cơn trong tâm thức. Cái nét lấp
lánh ẩn hiện của thơ, càng khiến tinh hoa phát tiết
tuyệt diệu hơn…
Hiện
tại, trong thế giới văn chương trong cũng như ngoài nước,
Lâm Chương hiện diện là một nhà văn lớn trong cộng
đồng người Việt. Tác phẩm bao gồm những tập truyện,
truyện vừa, truyện và những đoản văn …hầu như chỉ
chuyên chở những câu chuyện hòa quyện suốt cuộc đời
mà nhà văn gian khổ trải qua. Lâm Chương trung thành quan
điểm nầy, như anh thường nói chỉ viết những chuyện
của mình thôi. Những cốt lõi của tác phẩm là sự
trung thực và sáng tạo, chính vậy bút pháp bạch hóa
thẳng băng, không cầu kỳ hay mang nặng những lý tưởng
cao siêu. Lâm Chương khơi hoạt rõ nét từng chi tiết
trong cuộc chấm phá những cảnh tượng cuộc đời đầy
phong ba trong quá khứ. Nó được vực dậy như một chứng
nhân, giữa thời kỳ chuyển biến khốc liệt của xã hội
hiện tại xãy ra từng giờ trong đời sống, mà anh bó
buộc nai lưng chịu đựng.Quá khứ còn dẫy đầy trong
tâm thức uất nghẹn, bi thống chưa tiêu hóa được, nên
hiện tại nét nhìn của nhà văn Lâm Chương mong soi thấu
được hết phần nào đoạn đường khốc liệt trải
qua. Khi được hỏi, có nên đổi cách viết để hướng
về ngày mai tươi sáng chan chứa tình người? Lâm Chương
trả lời, khơi rõ hơn về quan niệm sáng tác, là anh
không có biệt tài dựng lên những truyện hoàn toàn do
trí tưởng tượng. Theo anh, chỉ có thể viết được
những kinh nghiệm đã có trong quá khứ, nên hiện tại
chẳng thể viết được gì về cái xã hội xa lạ nầy
Đọc
tác phẩm Lâm Chương, quả thật ta nhìn thấy sự thật
như vậy. Những phân cảnh quá khứ tuôn trào nồm nộp,
chuyển biến như những lớp thoại kịch nhiều tình tiết
đa dạng, trôi chảy chẩm rải như những khúc phim, được
đạo diễn tài ba quay li ti trong từng góc sống của cuộc
đời.
Từ
tập truyện vừa Đi Giữa Bầy Thú Dữ, chia hai phân đoạn
là hai câu chuyện Gió Về Phố Biển và Đi Giữa Bầy Thú
Dữ, Lâm Chương kể lại chuyện đời mình từ thời niên
thiếu, rời gia đình lang bạt tận phố biển Nha Trang,
háo hức của người đi tìm ước mơ kỳ thú. Trong cuộc
sống vô gia đình bao nhiêu diễn biến trong tình yêu sa đà
hư đốn, những cuộc hội ngộ với những danh nhân như
thi sĩ Quách Tấn, ôm mớ triết học của Krishnamurti tự
do đầu tiên và cuối cùng, ôm cái tâm lành của nhà sư
Trí Tâm, những tên ma cô đĩ bợm đánh đỗ hết mọi
giá trị đạo đức….( Gió Về Phố Biển ). Phân đoạn
hai, Đi Giữa Bầy Thú Dữ là cuộc đào thoát trốn chạy,
xuyên qua biên giới Kamphuchia, cất dấu tài sản trên
đường hoạn lộ bằng cách nuốt vàng vào bụng, hậu
môn, cửa mình…Cuộc tráo chác lường gạt giữa cuộc
đời, nhiều khi còn quá tàn bạo, những người lên
Kampuchia vượt biên bị lừa lấy hết vàng, rồi giết
phi tang. Kế tiếp, sự trôi nổi gian truân lê lết cuộc
sống giữa xứ lạ quê người…(Đi Giữa Bầy Thú Dữ).
Người
đọc chia sẻ cùng nhà văn những chuyện thật đời
người, như màn kịch lớp lang trên một sân khấu lộ
thiên. Những chuyển biến như những hoạt hình, cứ trôi
chảy bao nhiêu tình tiết mắc xích liên quan thật ấn
tượng. Văn phong đầy chi tiết sáng tạo, uyên bác như
nỗi nhớ xấp lớp dầy đặc những bi kịch của kiếp
người. Ý tưởng trùng trùng trải đầy trên trang giấy
vô tri, thành câu chuyện hấp dẫn đầy tình tiết chân
thật hữu tri.
Nét
thông minh ranh mãnh trong từng câu thoại tự nhiên, như
dẫn dắt câu chuyện về một ngã rẽ hướng sẵn cá
tính của nhân vật: “Trên tường nơi phòng khách ,
treo cái bản đồ thiết lộ ghi các trạm phụ và nhà ga
ở mỗi địa phương. Tôi thường đứng nhìn bản đồ,
mơ ước một chuyến viễn du qua những địa danh xa lạ,
những nơi đèo heo hút gió. Bửa trước, đọc ké quyển
sách anh Hòa để trên bàn. Tự Do Đầu Tiên Và Cuối Cùng
của Krishnamurti. Tôi nhớ câu,’’Đi là sống. Đứng là
chết ngay trong đời sống hiện tại” Ý tác giả nói
đến sự thăng hoa trong tư tưởng, nhưng tôi vẫn muốn
hiểu theo cái nghĩa đen cuộc đời. Không biết tự lúc
nào, trong tâm hồn sâu thẳm của tôi có tiếng thì thầm
réo gọi ra đi. Không dự định sẽ tới nơi nào, mà vẫn
muốn ra đi. Tư tưởng phiêu bạt đã gắn chặc trên cung
định mệnh, tác giả dẫn dắt người đọc đi từ tấm
bản đồ, để trình bày một chuyển dịch sáng tạo phải
có thay đổi thường xuyên quanh ta.
Lâm
Chương quả thật xây dựng một cung cách viết độc đáo,
góp nhặt quá khứ thành một trang sử mà theo anh, anh chỉ
là chứng nhân đang viết lại những điều nghe thấy mà
thôi.
NGÔ
NGUYÊN NGHIỄM
Viết
tại Thư trang Quang Hạnh
Mùa
đông 2012
(*)
Bài thơ MÙA HẠ Lâm Chương gởi tặng, làm rõ thêm quan
điểm sống, lấp lánh tâm thức lãng bạt của thi nhân
bên cạnh thế sự vậy:
LÂM
CHƯƠNG * MÙA HẠ
Mùa
hạ nhà ta lò bát quái
Cửa
mở toang thông đạt khí trời
Đêm
trăn trở trong lò thịt nướng
Da
rám vàng tươm mỡ mồ hôi
Mùa
hạ nhà giàu đi ra biển
Ta
vô rừng nằm dưới bóng cây
Mấy
lão tu tiên ngàn năm trước
Chắc
cũng như ta nằm ngắm mây
Không
có con nai làm bằng hữu
Vài
con sóc nhỏ nhảy lăng quăng
Sóc
ơi ta với mi là bạn
Vui
giữa rừng xanh lánh bụi trần
Tiền
bạc chẳng làm ta mờ mắt
Ba
ngàn tân khách của Nguyên Quân
Ký
sinh bám riết vào thân trụ
Cũng
chỉ vì tham một miếng ăn
Ví
thử mai kia ta tuyệt mệnh
Chẳng
phủi tay đời cũng sạch trơn
Sống
thong dong thác không hề tiếc
Bởi
ta sinh vốn đã trần truồng
Mùa
hạ nhà giàu đi nghỉ mát
Ta
ngồi ta ngắm một dòng sông
Hỡi
ơi, con nước đi ngày ấy
Phiêu
hốt mười năm bất phục hoàn
Khương
Thượng ngồi câu danh với lợi
Đội
nón mê áo vải chờ thời
Còn
ta chẳng còn gì trông đợi
Chỉ
ngồi suông ngó nước mà thôi
Kẻ
sĩ ngày nay nhiểu như nhặng
Không
ai cầm trủy thủ qua sông
Dẫu
có Yên Đan tìm đỏ mắt
Cũng
không ra một kẻ sang Tần
Mùa
hạ dăm ba thằng thất nghiệp
Đến
tìm ta bày cuộc nhậu chơi
Bằng
hữu những tên nghèo kiết xác
Uống
lai rai để lãng quên đời
Con
mồi khô mực dai như đỉa
Trệu
trạo nhai hoài nuốt chẳng trôi
Rượu
rót tràn ly mời tới tấp
Bỏ
hết lo toan ngất ngưởng cười
Cười
sĩ khí mặt dày râu quặp
Tranh
hùng đuổi bắt một con hươu
Thiếu
Lăng gò nổi đùn mây trắng
Lau
sậy đìu hiu cỏ lút đầu
Rượu
bốc hơi men bừng lên mặt
Việc
đời xem cũng nhẹ như không
Lịch
sử bao năm còn dâu bể
Huống
hồ bèo nước ở trường giang
Mùa
hạ nhà ta không đóng cửa
Nghe
chừng sắt thép rợn xương da
Bốn
phương thiên hạ còn tranh chấp
Lò
lửa nhân sinh thổi tạt về.